Túi gạo của mẹ
Cái nghèo cái đói thường trực trong ngôi nhà nhỏ
này, nhưng dường như, nỗi cơ cực bần hàn ấy không buông tha họ. Cậu con trai
bắt đầu cắp sách đến trường cũng là lúc nỗi mất mát lớn bỗng nhiên đổ ập xuống
đầu họ. Cha
qua đời vì cơn bạo bệnh. Hai mẹ con tự tay mình mai táng cho người chồng, người cha
vắn số.
Người mẹ góa bụa ở vậy, chị quyết không đi bước
nữa. Chị biết, bây giờ chị là chỗ dựa duy nhất cho con trai mình. Chị cặm cụi,
chăm chỉ gieo trồng trên thửa ruộng chật hẹp, tài sản quý giá nhất của hai mẹ
con chị. Ngày qua ngày, năm nối năm, những tấm giấy khen của cậu con trai hiếu
học dán kín cả bức tường vôi nham nhở. Nhìn con trai ngày một lớn lên, ngoan
ngoãn, học hành giỏi giang, nước mắt bỗng lăn trên gò má chị.
Học hết cấp hai, cậu thi đậu vào trường cấp ba
trọng điểm của thành phố. Gánh nặng lại oằn lên vai người mẹ. Thế nhưng không may thay,
khi giấy báo trúng tuyển về đến tay cậu cũng là lúc mẹ cậu ngã bệnh. Căn bệnh
quái ác làm chị liệt nửa chi dưới. Vốn là lao động chính của gia đình, giờ chị chẳng
thể đi lại bình thường như xưa nữa nói chi đến chuyện làm nông. Cậu bé vốn hiểu
chuyện, thương mẹ vất vả, cậu xin nghỉ học:
- Mẹ này, con nghỉ học thôi, ở nhà làm ruộng thay
mẹ. Đi học, tiền đâu mà đóng học phí, tiền sinh hoạt phí, lại còn một tháng nộp
15 cân gạo nữa, nhà mình biết lấy đâu ra.
- Có thế nào con cũng không được bỏ học. Con là
niềm tự hào của mẹ. Chỉ cần con chăm chỉ học hành, còn những việc khác, con
không phải bận tâm.
Hai mẹ con tranh luận rất lâu, cậu kiên quyết không
đi học nữa vì không muốn mẹ mình khổ. Cậu trở nên ngang bướng và lì lợm. Phải
đến khi nóng nảy quá không kiềm chế được, mẹ cậu giơ tay tát cậu một cái vào
má, cậu mới sững người lại. Đây là cái tát đầu tiên trong đời cậu con trai mười
sáu tuổi. Mẹ cậu ngồi thụp xuống đất và khóc nức nở…
Nghe mẹ, cậu khăn gói vào trường nhập học. Lòng
cậu nặng trĩu. Người mẹ đứng lặng hồi lâu, nhìn bóng con trai khuất dần…