Thứ Bảy, 27 tháng 2, 2016

TÍCH XƯA: CAO NHÂN CHÂN CHÍNH!


Thế nào gọi là cao nhân?
Tương truyền, Tả Tông Đường rất thích chơi cờ vây, hơn nữa còn là một cao thủ, gần như không có ai là đối thủ của ông.
Có một lần, Tả Tông Đường cải trang trước khi xuất chinh đánh trận, trên đường bỗng nhìn thấy một ngôi nhà tranh, trên xà nhà có treo tấm biển “Thiên hạ đệ nhất kỳ thủ”. Tả Tông Đường thấy thế thì trong lòng không phục, liền đi vào trong để cùng chủ nhân ngôi nhà đánh ba ván cờ.
Vị chủ nhà đánh ba ván đều thua, Tả Tông Đường cười nói: “Ông nên tháo tấm biển kia xuống đi!”
Nói xong, Tả Tông Đường tràn đầy tự tin, cao hứng bừng bừng mà rời đi.
Không lâu sau, Tả Tông Đường thắng trận trở về, lại đi ngang qua ngôi nhà ấy, thấy tấm biển “Thiên hạ đệ nhất kỳ thủ” vẫn chưa được gỡ xuống, Tả Tông Đường tức giận đi vào trong nhà để cùng vị chủ nhân tỷ thí ba ván cờ nữa.
Lần này, Tả Tông Đường thua cả ba ván.
Tả Tông Đường vô cùng kinh ngạc, liền hỏi vị chủ nhân tại sao lại như vậy.
Vị chủ nhân đáp: “Lần trước, ngài tuy mặc thường phục nhưng ta đã sớm biết ngài là Tả Công, ngài mang trên mình nhiệm vụ đánh giặc, ta không thể dập tắt nhuệ khí chiến đấu của ngài. Lần này, ngài đã chiến thắng trở về, ta đương nhiên toàn lực ứng phó, việc đáng làm thì ắt phải làm, không thể nhượng bộ!”
Cao thủ chân chính trên thế gian, chính là có thể thắng nhưng không nhất định phải thắng, có thể đánh bại kẻ khác nhưng không nhất định phải đánh bại, ấy là vì có tấm lòng khiêm nhượng, thiện tâm với người.
Cuộc sống chẳng phải là như vậy sao?
Thông minh không nhất định là có trí tuệ, thế nhưng trí tuệ thì nhất định bao quát thông minh.
Người thông minh tâm nặng chuyện được mất, người trí tuệ có thể dũng cảm xả bỏ.
Tai thính thật sự thì có thể nghe được tiếng lòng, mắt sáng thật sự thì có thể nhìn thấu tâm linh.
Chứng kiến, không có nghĩa là nhìn thấy.
Nhìn thấy, không có nghĩa là nhìn rõ.
Nhìn rõ, không có nghĩa là hiểu được.
Hiểu được, không có nghĩa là hiểu rõ.
Hiểu rõ, không có nghĩa là đã thông suốt.
Chúng ta vẫn thường nghe nói: “Không có văn hóa thì thật đáng sợ!”. Thế nhưng “văn hóa” ấy rốt cuộc là cái gì vậy? Là bằng cấp? Là kinh nghiệm? Hay là sự từng trải?
Đáp án: Tất cả đều không phải!
Ngày hôm nay, coi như chúng ta đã được thấy một lời giải thích thuyết phục, “văn hóa” ấy chính là biểu đạt bởi bốn điều sau đây:
Đào sâu vào tu dưỡng nội tâm.
Tự giác không cần nhắc nhở.
Lấy ước thúc làm tiền đề cho tự do.
Suy nghĩ lương thiện vì người khác.
Theo: NTDTV | Dịch giả: Minh Nữ (24.02.2016).

CẢ ĐỜI CHỈ CẦN NHỚ 3 CÂU DƯỠNG SINH CỦA NHO GIA, PHẬT GIA VÀ ĐẠO GIA NÀY LÀ ĐỦ


Đạo dưỡng sinh của Nho gia: Nhân giả Thọ – người nhân ái thì trường thọ!
Trong “Luận Ngữ” của Khổng tử Nho gia có viết “Nhân giả thọ”; trong sách “Trung Dung” luận về người đại đức “ tất đắc kỳ Thọ” (tự đạt được sự trường thọ), tức là thuật trường sinh và đạo đức đều có quan hệ. Trong sách “Xuân Thu Bàn Lộ”, Đổng Trọng Thư có viết : “Cố nhân nhân chi sở dĩ đa thọ giả, ngoại vô tham nhĩ nội thanh tĩnh, tâm bình hòa nhĩ bất thất trung chính, thủ thiên địa chi mỹ, dĩ dưỡng kỳ thân, thị kỳ thả đa thả trị.”
Giải nghĩa:
Nguyên nhân mà người nhân ái, từ tâm được trường thọ, vì họ bên ngoài không tham mà bên trong thanh tĩnh, tâm bình hòa mà không mất sự trung chính (công bằng chính trực), đạt được điều tốt đẹp của thiên địa, lấy đó dưỡng thân tâm, chính là vừa có được trường thọ vừa chế ước ngôn hành của bản thân.
Về phần tham cầu theo đuổi ngoại vật, thì để có thể bảo trì tâm cảnh bình hòa, nên để cho chính bản thân mình tiếp xúc nhiều với những sự vật thuần tịnh mỹ thiện, lấy đó dưỡng hộ mắt, tai, mũi, miệng, ý. Khiến cho các khí cơ trong thân thể hoạt động và điều tiết thông thuận, từ đó mà đạt được mục đích bảo dưỡng thân tâm.
Đạo dưỡng sinh của Thích gia: Tâm giản dị
Sủng nhục bất kinh, đắc thất bất kế, mặc lôi chỉ báng, hóa hủy vi duyên”.
Giải nghĩa:
Được thương yêu hay chịu khuất nhục đều không nhiễu loạn, kinh sợ hay lay động; đối với được hay mất đều không kể tính; dùng sự im lặng thay thế sấm nổ, lấy đó mà dừng lại sự phỉ báng, dèm pha; biến sự hủy hoại, phỉ báng đó chuyển thành duyên phận.” 
Người xuất gia yêu cầu coi nhẹ danh lợi, nhân từ hành thiện, hoài bão khoáng đạt, nhẫn nhục tự trọng. Những cao tăng trường thọ đều là đặc tính ôn hòa, cuộc sống bình đạm, chung sống với người khác hài hòa, dung hợp.
Đạo dưỡng sinh của Đạo gia: Đạo Pháp tự nhiên
Trong “Đạo Đức Kinh”,  Lão tử viết: “Nhân pháp Địa, Địa pháp Thiên, Thiên pháp Đạo, Đạo pháp tự nhiên”. (Dịch: “Người thuận theo Đất, Đất thuận theo Trời, Trời thuận theo Đạo, Đạo thuận theo tự nhiên”)
Trong “Trang tử – Dưỡng sinh chủ biên” có viết “An thời xứ thuận” (“An định theo bổn phận, tùy thời tùy nơi đều thuận theo tự nhiên.”)
Trong “Hoàng đế nội kinh” có viết: “Khởi cư hữu thường, ẩm thực hữu tiết, bất vong tác lao.”
“Cuộc sống sinh hoạt hàng ngày đều theo quy luật thường nhật, ăn uống có tiết chế, lao động làm việc không quá độ – không đi ngược lại quy luật thông thường, làm điều xằng bậy.”
Trong “Dưỡng Sinh Diên Mệnh Lục”, đạo sĩ Đào Hoàng Cảnh viết: “Mạc cửu hành, cửu tọa, cửu ngọa, cửu thị, cửu thính. Mạc cường thực ẩm, mạc đại trầm túy, mạc đại ưu sầu, mạc đại ai tư, thử sở vi năng trung hòa. Năng trung hòa giả, tất cửu thọ dã.
Giải nghĩa:
Đừng trong nhất thời mà làm quá nhiều, ngồi quá lâu, nằm quá nhiều, nhìn quá lâu, nghe quá nhiều. Không nên ăn quá nhiều, đừng uống quá nhiều rượu đến nỗi say sưa, cũng đừng quá nhiều ưu sầu, đừng quá nhiều suy nghĩ bi ai, [chính là không nên quá phận], làm được điều này thì có thể trung hòa. Người có thể trung hòa, tất trường thọ vậy.
Cũng chính là lấy Thiên Nhân hợp nhất, thuận theo đạo Thiên Địa mà hành, được xem là tôn chỉ dưỡng sinh.
Lão tử nói “Thiểu tư quả dục” (“Giảm thiểu tư dục – ham muốn cá nhân.”); Trong “Thái Thượng Lão Quân Dưỡng Sinh Quyết” Ngô Phổ viết: “Thiện dưỡng sinh giả, yếu đương tiên trừ lục hại, nhiên hậu khả bảo tính mệnh diên trụ bách niên. Hà giả thị yã? Nhất giả bạc danh lợi, nhị giả cấm thanh sắc, tam giả liêm hóa vật, tứ giả tổn tư vị, ngũ giả trừ nịnh vọng, lục giả khứ đố tật.
Giải nghĩa:
“Người thiện giỏi về dưỡng sinh, cần trước tiên trừ bỏ lục hại, sau đó có thể bảo trì tính mệnh kéo dài trăm năm. Vậy đó là như thế nào? Thứ nhất là xem nhẹ danh lợi, thứ hai là cấm thanh sắc, thứ ba là liêm khiết, trong sạch đối với tài vật, thứ tư là giảm thiểu mùi vị cảm thụ, thứ năm là trừ bỏ xiểm nịnh si mê vọng tưởng, thứ sáu là buông bỏ tật đố.
Chủ động tiết chế dục vọng chính là đạt đến con đường dưỡng sinh thanh tĩnh.
Dưỡng sinh là việc làm trường kỳ, không thể nội trong một thời gian ngắn “nhất thúc nhi tựu” (một cước mà được), quý trọng tại kiên trì. Chỉ cần hiểu rõ đạo lý rồi thực hành, tiến bước tuần tự, thì có hy vọng đạt đến kiện khang, trường thọ.
Theo Letu.life
Tuệ Minh biên tập

Chủ Nhật, 21 tháng 2, 2016

CON NGƯỜI DÙ XẢO BIỆN ĐẾN ĐÂU CŨNG KHÔNG THỂ GẠT THẦN PHẬT



Con người với vẻ ngoài khôn lanh, giảo hoạt, làm nhiều việc xấu nhưng lại giấu giếm đi một cách khôn khéo, nghĩ rằng sẽ che mắt được tất cả. Tuy nhiên, con người không thể gạt Thần Phật, cho dù có tinh khôn lanh lợi đến đâu, lúc thác rồi chắc chắn sẽ phải hoàn trả nghiệp mình từng gây ra.

Con người ta trong đời làm gì, dù có gian xảo che mắt được thường nhân, nhưng không thể gạt được Thần Phật. 
(Ảnh minh họa từ Internet)

Vào triều Minh tại thị trấn miền núi tỉnh Tứ Xuyên có một vị quan họ Ngô nức tiếng thanh liêm. Dân làng ai ai cũng kính trọng vị quan này vì ông luôn tỏ ra chính trực, đối đãi tử tế với mọi người.
Bản thân vị quan cũng cảm thấy tự hào về mình, ông cho rằng mình tích vạn Đức, chắc chắn sống thọ và viên mãn. Một ngày nọ trong trấn xảy ra tranh chấp giữa hai hộ dân, chẳng qua chỉ vì vài mét đất, nhưng vì là đất buôn bán dễ kiếm tiền nên không ai nhường ai. Tranh cãi một hồi cuối cùng hai người bèn lôi nhau lên quan để phân xử.
Sau khi nghe đôi bên trình bày, quan họ Ngô bảo hai người chờ vài hôm quay lại để nghe phân xử. Quan cho hộ vệ đi xem xét nơi hai người tranh chấp thì quả thật đó là một nơi sầm uất buôn bán rất tốt, nửa tấc đất thôi cũng đáng giá lắm rồi. Nghe vậy quan họ Ngô nổi lòng tham, nhưng ông đang tính kế làm sao để thu về phần tranh chấp đó càng khéo càng tốt mà vẫn đảm bảo mình là quan thanh liêm.
Tối hôm đó, quan trằn trọc không ngủ được, bỗng dưng  thấy có hai người mặc đồ đen từ đâu xuất hiện đứng đầu giường và lệnh cho quan theo họ. Quan ngạc nhiên gọi gia nhân nhưng không hiểu sao không thể thốt lên lời và cứ thế thấy mình bị hai người mặc áo đen kéo đi đến nơi nào đó càng lúc càng tối.
Một hồi lâu, quan họ Ngô thấy mình đang ở trong căn phòng trang nghiêm, có một vị Vương chủ nhìn rất oai phong ngồi trên chiếc ngai. Vị Vương chủ đó trông rất phi thường. Quan họ Vương thấy mình bị quỳ phủ phục dưới đất, mà không cách nào đứng lên được. Ông thấy vô cùng sợ hãi không hiểu đây là nơi nào.
Vị Vương chủ cất tiếng sang sảng: “Người này sinh thời làm quan không làm tròn chức trách, phạm nhiều tội bất dung, nay cho ngâm vào vạc dầu và giao cho quỷ sứ chiểu theo hình phạt mà tiến hành”.
Quan họ Ngô nghe xong giật mình kinh sợ, hóa ra ông đang ở địa ngục. Ông vội la lớn“Có phải Diêm vương không? Xin ngài xem lại cho tôi, tôi là quan thanh liêm, dân trấn ai ai cũng yêu phục, làm sao có thể chịu tội ngâm vạc dầu được chứ? Oan quá, oan quá”.
Vị Vương chủ không nói gì, bảo tùy tùng đưa cho quan họ Ngô xem bản ghi chép, hóa ra là sổ ghi nghiệp đức của từng người. Trong bản ghi chép ghi rất rõ về quan họ Ngô, chép rằng“Quan họ Ngô từng thông dâm với tỳ nữ và ép uống thuốc trụy thai. Quan họ Ngô lạm dụng tiền ngân sách trên cấp cho trấn, quan họ Ngô cướp đất của dân …”.
Quan họ Ngô đọc xong sững người, hóa ra mọi hành động của ông dù được che giấu khéo léo là thế, không ai hay biết, mà vẫn bị ghi chép vào sổ ghi nghiệp đức ở dưới cõi Âm ty. Ông còn chưa kịp xin tha mạng thì đã bị quỷ sứ nhìn thật gớm ghiếc tới lôi đi xềnh xệch.
Quan họ Ngô giãy giụa thế nào cũng không thoát nổi, la hét ầm ĩ.
Bỗng dưng quan họ Ngô chợt tỉnh, hóa ra ông vừa trải qua một giấc mộng khủng khiếp. Nhưng giấc mộng ấy rõ mồn một và lại tái hiện ngay trước mắt ông từng chi tiết một. Cảm giác bị đôi bàn tay như gọng kìm của quỷ sứ túm cổ vẫn còn khiến ông nghẹt thở, dù là mộng.
Ngẫm lại, ông biết đó chính là sự nhắc nhở đối với mình, báo trước những gì ông sẽ phải hứng chịu sau khi thác đi. Kể từ sau lần ấy, quan họ Ngô đã thay đổi hoàn toàn về bản chất, ông không còn sống giả tạo trước mặt dân chúng mà chăm làm việc thiện, liêm khiết chính trực thực sự. Về sau ông lên chùa cạo đầu quy y cửa Phật, rũ bỏ mọi thứ dơ bẩn trần tục của cõi thường nhân để trả nghiệp mình gây ra.
Câu chuyện trên cho chúng ta thấy một điều, con người phàm làm bất cứ điều gì về sau chắc chắn phải trả đủ. Những hành động  tội lỗi có thể được che giấu khôn khéo bằng trí xảo biện và tinh ranh để qua mắt người thường, nhưng Thần Phật đều thông tường và ghi nhận, không cách nào thoát tội lúc xuống cõi  Âm ty.
Theo minhbao.net