Đời người chẳng hẹn
Chớ bảo đợi già sẽ học đạo,
Mồ hoang chẳng thiếu kẻ đầu xanh (1)
Lời người xưa
Đây là chuyện tôi nghe:
Ba ông lão vừa khề khà nhắp rượu vừa bàn luận lẽ đời vô thường (nay còn mai mất). Một ông cảm khái, buột miệng:
Năm nay chiếu rượu cùng ngồi,
Sang năm chẳng biết vắng người nào đây? (2)
Cho rằng bạn nói quá xa vời, ông thứ hai bèn sửa:
Cởi giày lột vớ chiều hôm,
Sáng mai nào biết có còn xỏ chân? (3)
Như thế, thời gian một năm rút lại chỉ còn một sớm một tối. Tuy nhiên vẫn không bằng lòng, ông thứ ba sửa lại:
Một hơi ra khỏi mũi rồi,
Biết chăng còn có một hơi hít vào? (4)
Một hôm, đạo sư hỏi học trò:
- Đời người dài bao lâu?
- Thưa, vài ngày.
Đạo sư lắc đầu. Trò khác đáp:
- Đủ xong một bữa cơm.
Đạo sư lại lắc đầu. Trò thứ ba nói:
- Dài chừng một hơi thở.
Đạo sư gục gặc đầu tỏ ý tán thành và chậm rãi bảo các đệ tử:
- Trong thư của Thánh Giacôbê có câu này: “Các người không biết cuộc đời mình ngày mai sẽ ra sao. Thật vậy, các người chỉ là hơi nước xuất hiện trong giây lát, rồi lại tan biến đi.” (4:14) Thánh Giacôbê còn có câu này nữa: “Vậy kẻ nào biết làm điều tốt mà không chịu làm thì mắc tội.” (4:17) Trong các điều tốt lành ở thế gian, có chi hơn học đạo? Thế nhưng, khi được khuyên hãy học đạo, hãy tu đi, thì lắm người than thở rằng tôi còn mắc bận chuyện này kẹt chuyện nọ, chừng nào rảnh rang mới dám nghĩ tới chuyện tu hành. Éo le là cái chết luôn chực chờ mỗi người, chẳng ai biết trước đời mình sẽ dài bao lâu. Vậy, đừng có hẹn!
Bà Chiểu, 12-10-2011
Huệ Khải
Tuần báo Công Giáo và Dân Tộc số 1829, ngày 14-10-2011
莫待老來方學道 / 孤墳都是少年人.
今年酒席筵前會 / 不知來年又少誰?
今晚脫下鞋和襪 / 不知明日穿不穿?
口氣既然出去 / 不知進來不進來?
Nguồn: Góc Nhà Huệ Khải
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét