Khi có những sự việc nào đó không như ý xảy đến với mình, nếu như mình lúc nào cũng không phải nặng nề ôm mãi chúng ở trong lòng mà hãy nhẹ nhàng buông bỏ tất cả chúng ra khỏi hẳn tâm trí với một tấm lòng vị tha cảm thông thật sự của mình mà không còn một chút bận tâm nào về những vấn đề đó nữa cả thì tự nhiên lòng mình sẽ luôn có được một nguồn an lạc thân tâm thật sự (Hãy luôn tự đặt mình theo đúng với hoàn cảnh, bản chất, khả năng nhận thức, tính cách giống y như những người đã tạo ra sự việc không như ý đối với mình để có thể dễ dàng và nhẹ nhàng cảm thông được cho họ). [Chứ đừng bao giờ phải khổ tâm tự đưa ra những đòi hỏi, yêu cầu “quá cao” so với họ vì cho dù mình có muốn họ bắt buộc phải làm cho bằng được đúng theo những yêu cầu, đòi hỏi “cao hơn” đó thì bản chất thực tại ở họ cũng vẫn không bao giờ có thể đáp ứng được đúng theo những đòi hỏi, yêu cầu của mình cả].
Chỉ có chính mình mới có thể tự làm cho mình bị khổ đau thôi chứ mình không thể than trách sự đau khổ đến với mình là do bị tác động bởi môi trường bên ngoài được! (Nếu tâm của mình không chịu sự ảnh hưởng, không bị chi phối bởi ngoại cảnh bên ngoài thì làm sao sự khổ đau lại có thể đến với mình được chứ?!)
——————————————————
Một người cứ luôn luôn bị tỉnh dậy vào buổi đêm, vì một giấc mơ cứ lặp đi lặp lại. Anh ta thấy mình bơi trong một cái hồ, bơi giỏi như một vận động viên. Tuy nhiên, cái hồ rất rộng mà chân tay anh ta thì mỏi, anh ta khó lòng bơi tới được bờ. Bỗng nhiên, cha anh ta bơi thuyền đến gần, đưa tay ra, bảo anh ta bám lấy. Anh ta nhớ lại hồi nhỏ thường bị bố mắng mỏ, thậm chí đánh đòn, nên mỉm cười khinh khỉnh và nói: “Cảm ơn bố, cứ kệ con!”.
Anh ta bơi tiếp, cố hết sức hướng về phía bờ. Rồi anh ta nhìn thấy một người khác bơi thuyền lại gần. Ðó là cô em gái. Cô em gái quăng một chiếc phao về phía anh ta và bảo: “Anh dùng phao đi!”. Nhưng nhớ lại rất nhiều lần cô em gái hỗn hào ương bướng cãi lời mình, anh ta lắc đầu và xua tay.
Sau những nỗ lực lớn lao, cuối cùng anh ta cũng vào được đến bờ. Anh ta nằm vật ra trên bãi cát ướt, sự mệt mỏi làm đầu óc trở nên lơ mơ, còn chân tay thì không cử động nổi. Một đám đông người tụ tập quanh anh ta. Khuôn mặt nào anh ta cũng thấy quen. Ðó là gia đình, họ hàng, bè bạn của anh. Người thì muốn đưa anh vào bệnh viện, người thì muốn đốt lửa, người thì muốn lấy bộ quần áo khô và khăn cho anh lau… Nhưng cứ khi mỗi người định làm gì, anh ta lại nhớ lại những khi con người đó đối xử không tốt với mình. Và “Không, cảm ơn”- Anh ta lại nói – “Cứ kệ tôi”. Anh gượng đứng dậy, quần áo ướt sũng, dính đầy cát, chân tay rã rời, mệt mỏi đi xa đám đông.
Sau khi liên tục nằm mơ thấy giấc mơ đó trong vòng vài đêm, anh ta liền đi hỏi bà, người duy nhất chưa bao giờ làm gì không tốt với anh, và người mà anh tin tưởng sẽ không bao giờ làm gì không tốt với anh cả.
– Bà không phải là người biết ý nghĩa của những giấc mơ – bà anh nói –Nhưng bà nghĩ cháu đang giữ trong đầu quá nhiều bực bội và hằn học.
– Bực bội ư? Hằn học ư? Không thể thế được! – Anh ta kêu lên – Nếu có thì cháu phải cảm thấy chứ!
Bà của anh ngồi yên và bình tĩnh đáp :
– Những cố gắng của cháu và hồ nước trong giấc mơ chính là những gì cháu đang phải cố gắng trong tâm trí cháu. Cháu cần sự giúp đỡ, cháu muốn được quan tâm, nhưng cháu thấy không ai đủ tốt cho cháu tin tưởng. Cháu đã bơi được tới bờ một lần, nhưng còn những lần khác thì sao? Sự tha thứ không phải là những điều mà chúng ta làm cho người khác, mà chúng ta làm cho chính chúng ta đấy thôi. Vì khi chúng ta không tha thứ, có phải là chúng ta đã xây dựng trong tâm trí mình những bực bội và tức giận ngày càng lớn đó không?
Bài học:
Bạn không phải là người hoàn hảo, nên bạn cũng có những sai lầm. Nếu bạn tha thứ những sai lầm của người khác đối với bạn, bạn cũng sẽ được những người khác tha thứ những sai lầm của bạn.
Bạn không phải là người hoàn hảo, nên bạn cũng có những sai lầm. Nếu bạn tha thứ những sai lầm của người khác đối với bạn, bạn cũng sẽ được những người khác tha thứ những sai lầm của bạn.
Sưu tầm
P/s: Khi có những sự việc nào đó không như ý xảy đến với mình, nếu như mình lúc nào cũng không phải nặng nề ôm mãi chúng ở trong lòng mà hãy nhẹ nhàng buông bỏ tất cả chúng ra khỏi hẳn tâm trí với một tấm lòng vị tha cảm thông thật sự của mình mà không còn một chút bận tâm nào về những vấn đề đó nữa cả thì tự nhiên lòng mình sẽ luôn có được một nguồn an lạc thân tâm thật sự (Hãy luôn tự đặt mình theo đúng với hoàn cảnh, bản chất, khả năng nhận thức, tính cách giống y như những người đã tạo ra sự việc không như ý đối với mình để có thể dễ dàng và nhẹ nhàng cảm thông được cho họ). [Chứ đừng bao giờ phải khổ tâm tự đưa ra những đòi hỏi, yêu cầu “quá cao” so với họ vì cho dù mình có muốn họ bắt buộc phải làm cho bằng được đúng theo những yêu cầu, đòi hỏi “cao hơn” đó thì bản chất thực tại ở họ cũng vẫn không bao giờ có thể đáp ứng được đúng theo những đòi hỏi, yêu cầu của mình cả].
Chỉ có chính mình mới có thể tự làm cho mình bị khổ đau thôi chứ mình không thể than trách sự đau khổ đến với mình là do bị tác động bởi môi trường bên ngoài được! (Nếu tâm của mình không chịu sự ảnh hưởng, không bị chi phối bởi ngoại cảnh bên ngoài thì làm sao sự khổ đau lại có thể đến với mình được chứ?!)
TÂM LƯỢNG CÀNG LỚN, TRÍ TUỆ CÀNG LỚN,
HẠNH PHÚC CÀNG LỚN
Cùng một loại sự việc nhưng mỗi người lại có cách nhìn nhận khác nhau. Điều này không chỉ phụ thuộc vào tính “trọng đại” của sự việc đó, mà còn quyết định bởi độ nông sâu trong tâm hồn mỗi người.
Tôi làm cùng phòng với một người bạn, nhưng anh này chưa bao giờ chủ động chào hỏi, hay bắt chuyện với tôi. Vì thế, điều tôi nhìn thấy ở anh ta là sự lạnh lùng và thiếu tôn trọng.
Nhưng em gái tôi lại có một lý giải khác: “Anh ấy có một tuổi thơ bất hạnh, sống trong hoàn cảnh khó khăn, tạo thành tính cách thiếu hòa hợp, lúc nào cũng tự cô lập bản thân mình!”
Với cùng một sự việc, mỗi bên lại có cách nhìn khác nhau. Rất hiển nhiên, tôi chỉ vòng quanh ở cái vỏ bề ngoài, còn em gái tôi tìm hiểu ở tận sâu bên trong, vậy nên, cảm nhận được chỗ khác biệt, đối đãi với vấn đề đương nhiên cũng khác nhau rồi!.
Tình huống này cũng giống với câu chuyện cổ về một ly nước và một hồ nước mà tôi đã từng đọc trước đây.
Một vị đại sư có người đệ tử lúc nào cũng than trời trách đất. Một ngày kia, vị đại sư sai người đệ tử này đi chợ mua một bao muối.
Sau khi người đệ tử trở về, đại sư nói cậu ta bốc một nắm muối bỏ vào trong một ly nước rồi uống một ngụm.
Đại sư hỏi: “Mùi vị thế nào”.
Đệ tử chau mày đáp lại: “Mặn đến không chịu được!”.
Vị đại sư dẫn đệ tử đến bên hồ nước, bảo cậu đổ ly nước muối còn thừa lại vào trong hồ, sau đó nói: “Con hãy uống thử nước trong hồ này xem.”
Người đệ tử làm theo đúng như vậy, cúi xuống hồ nước uống một ngụm, đại sư lại hỏi: “Bây giờ là mùi vị như thế nào?”. Người đệ tử mặt mày rạng rỡ khen:“Rất ngọt và thanh khiết!”
Đại sư lại hỏi: “Con có nếm được vị mặn không?”, người đệ tử quả quyết trả lời: “Không có!.”
Đại sư gật đầu, mỉm cười nói với đệ tử rằng: “Nỗi đau trong cuộc đời cũng giống như muối kia vậy, có mặn hay không quyết định bởi vật chứa đựng nó.”
Đối chiếu với câu chuyện, tôi chính là giống như chén nước, còn em gái tôi thì lại là cái hồ kia vậy, ai hơn ai kém, lập tức phán xét được ngay.
Điều này cũng có nghĩa là: Trí tuệ lớn từ tâm lượng lớn, tâm lượng càng lớn thì thế giới của người đó càng lớn.
Đại văn hào Victor Hugo có câu nói nổi tiếng: “Trên thế giới rộng lớn nhất chính là biển cả, lớn hơn biển cả chính là bầu trời, lớn hơn bầu trời chính là lòng bao dung của con người.”
Tâm hồn phóng khoáng, ung dung tự tại, có thể bao dung hết thảy, chính là cái gốc cho hạnh phúc của một đời người, còn đi tìm nơi đâu nữa…
Nguồn: Epoch Times (tinhhoa.net)
HƠI ĐÂU PHIỀN GIẬN
Người chưa hiểu đạo khổ đủ thứ, người ta nói hơn mình một tiếng là chịu không nổi, bị lấn lướt một chút chịu không nổi, bị khinh một chút chịu cũng không nổi. Cái gì cũng chịu không nổi hết, riết cả lồng ngực chứa đầy oán hờn thành ra bệnh tim, gần chết khổ sở vô cùng.
Bây giờ hiểu rồi chúng ta nhìn mọi thứ chỉ cười thôi, cái gì qua cho qua luôn, hơi đâu phiền giận. Như vậy chúng ta thản nhiên tự tại, sống trong cuộc đời rất vui. (HT. Thích Thanh Từ)
____________________________
ĐỪNG TRÁCH
Đừng trách mẹ
Đừng trách cha
Đừng trách người ta sao thay lòng đổi dạ
Đừng trách cuộc đời không đủ rộng bao la.
Đừng trách cha
Đừng trách người ta sao thay lòng đổi dạ
Đừng trách cuộc đời không đủ rộng bao la.
Đừng trách gió mùa xa
Đừng trách lá nơi này sao cứ hoài rớt vội
Đừng trách những con người đã một lần lầm lỗi
Hãy tự trách mình sao không đủ thứ tha!
Đừng trách lá nơi này sao cứ hoài rớt vội
Đừng trách những con người đã một lần lầm lỗi
Hãy tự trách mình sao không đủ thứ tha!
(Hoàng Yến Anh)
MỌI NGƯỜI VÀO ĐƯỜNG LINK MÀU ĐỎ BÊN DƯỚI ĐỂ CÙNG THAM KHẢO THÊM BÀI VIẾT “TÌM VỀ NGUỒN AN LẠC THÂN TÂM”. TRONG BÀI VIẾT NÀY CÓ NHỮNG PHÂN TÍCH BỔ SUNG THÊM MỘT SỐ Ý GIÚP CHO VIỆC BUÔNG BỎ PHIỀN NÃO CÓ THỂ THỰC HIỆN ĐƯỢC DỄ DÀNG HƠN:
CON RẮN VÀ BÀI HỌC
“TỰ LÀM TỔN THƯƠNG CHÍNH MÌNH”
Một đêm một con rắn trong khi đang tìm kiếm thức ăn, bò vào một xưởng mộc….
Người thợ mộc vốn khá bừa bộn, đã để lại một số công cụ nằm trên sàn nhà trong số đó có một cái cưa.
Khi con rắn bò lòng vòng trong xưởng, nó trườn qua cái cưa, và bị một vết cắt nhỏ.
Ngay lập tức, nghĩ rằng cái cưa đã tấn công mình, nó quay lại và cắn thật mạnh vào cái cưa khiến cho miệng nó chảy máu.
Điều này khiến con rắn rất tức giận. Nó tấn công một lần nữa, và một lần nữa cho đến khi cái cưa đầy máu và dường như đã “chết rồi”.
Sắp chết vì những vết thương của mình, con rắn quyết định cắn một cái cuối cùng thật mạnh trước khi bò đi. Sáng hôm sau, người thợ mộc rất ngạc nhiên khi thấy một con rắn chết trước cửa nhà mình.
Bài học: Đôi khi trong lúc cố gắng làm tổn thương người khác, chúng ta chỉ làm tổn thương chính mình mà thôi. Do vậy trong cuộc sống nếu không giúp đỡ được ai thì cũng đừng nên làm tổn thương đến họ!
(Sưu tầm)
PHÉP MẦU CỦA SỰ THA THỨ
Bức ảnh đáng kinh ngạc này đã ghi lại thời khắc cuối cùng trong sự nghiệp thi đấu của võ sĩ Matador Torero Alvaro Munera. Giữa “trận đấu” dở dang, anh suy sụp vì hối hận khi nhận ra rằng mình không thể ép buộc con thú hiền lành kia chống trả. Dù phải chịu đựng nhiều vết thương đau đớn, con bò tót – với máu nhỏ giọt trên mõm và thanh kiếm găm trên mạng sườn – vẫn một mực không chịu tấn công đối phương.
Sau trận đấu, võ sĩ Torero Munera đã trả lời phỏng vấn rằng:
“…Rồi đột nhiên, tôi nhìn con bò tót. Nó có đôi mắt ngây thơ, như mọi con vật, và đang nhìn tôi bằng ánh mắt nài xin. Một tiếng khóc than cho Công lý dường như đang vang vọng sâu thẳm bên trong tôi. Đó như thể một lời nguyện cầu, một lời xưng tội và cầu xin tha thứ. Tôi thấy mình dường như tồi tệ nhất trên trái đất này.”
TỚI KHI NÀO THÌ CHÚNG TA, CON NGƯỜI, MỚI CÓ ĐỦ CAN ĐẢM ĐỂ NGƯNG CHÉM GIẾT NHAU, VÀ ĐỦ MẠNH MẼ ĐỂ THA THỨ CHO NHAU?!
Nguồn: FB I Love Family
HÃY MỈM CƯỜI ĐỂ ĐÓN NHẬN TẤT CẢ
Khi tất cả mọi chuyện đau buồn đổ lên đầu bạn, hãy mỉm cười để đón nhận nó, vì chỉ có như thế, bạn mới có thêm dũng khí để bước tiếp con đường đời mà mình đã chọn. Khi có một chuyện thật vui đến với bạn, hãy mỉm cười để đón nhận nó, để niềm vui, niềm hạnh phúc được nhân đôi, để mọi người có thể vui cùng niềm vui của bạn.
Khi có một ai đó rời xa cuộc đời của bạn, hãy mỉm cười để chia tay họ, vì dù cho đó là một cái kết thúc vui hay buồn, thì nó cũng là một cái kết thúc, và ngay sau nó là một khởi đầu mới cho cả hai người, mỉm cười để chúc cho cái khởi đầu ấy sẽ thật tươi sáng và vui vẻ.
Khi có một ai đó đến với cuộc đời bạn, hãy mỉm cười để chào đón họ, để chúc cho tình cảm giữa hai người sẽ thật tốt đẹp, để họ sẽ không bao giờ phải nói lời chia tay với bạn như bao người trước đó.
Khi bạn đánh mất niềm tin vào một người nào đó, hãy mỉm cười để chấp nhận điều ấy. Ai cũng là con người, cũng có lúc sai lầm, có lúc vấp ngã, và hãy mỉm cười để biết rằng mình đã hiểu họ thêm một phần.
Khi bạn cảm thấy quá mệt mỏi vì cuộc sống, hãy mỉm cười để cảm nhận tình yêu mới sẽ lại đến với mình. Bạn sẽ không thể đón nhận tình yêu cuộc sống khi trong lòng bạn ngập tràn trong thù hận hay đớn đau. Và một nụ cười sẽ xóa đi tất cả.
Khi bạn chợt nghĩ về tương lai mù mịt phía trước, và bạn không biết cuộc đời bạn sẽ đi về đâu, hãy mỉm cười để cho mình một phút hy vọng. Mỉm cười để nhận ra rằng chúng ta có cả một ngày hôm nay để chuẩn bị thật tốt cho ngày mai, hãy sống thật tốt, thật hạnh phúc, vì chẳng ai dám chắc rằng mình còn có ngày mai.
Khi việc bài vở làm bạn chán ngán, hãy mỉm cười để giúp mình thư giãn một chút. Vì chẳng phải ai cũng là thiên tài cả. Và một nụ cười sẽ không phải là quá xa xỉ để thư giãn.
Khi tình yêu không đến với bạn, hãy mỉm cười để chào tạm biệt nó. Vì đơn giản là tình yêu đó chưa chọn bạn để ở lại mà thôi. Và dù cho người bạn yêu không đáp lại tình cảm của bạn, thì bạn cũng hãy mỉm cười vì biết rằng trong trái tim bạn đã có nó rồi.
Khi trái tim bạn tràn đầy nước mắt, khi mỗi bước chân của bạn rỉ máu vì những mũi gai, hãy mỉm cười để cho mình thêm một chút dũng khí, để vững tin bước đi trên con đường đời phía trước. Và ít nhất thì mỉm cười để làm chỗ dựa cho người khác khi họ lâm vào hoàn cảnh như bạn, mỉm cười để không ai phải buồn khổ như ta nữa.
Khi mỗi ngày mới đến với cuộc đời bạn, hãy mỉm cười để cảm ơn cuộc đời đã cho bạn thêm một ngày để được yêu thương, để có thêm thời gian nói với những người bạn yêu quý rằng bạn dành cho họ nhiều tình cảm đến mức nào.
Khi bạn gặp một vấn đề thật khó khăn để giải quyết, hãy mỉm cười để giữ cho tinh thần mình được bình tĩnh. Và như thế vấn đề sẽ dễ hơn trước nhiều.
Khi một người nào đó đang buồn và muốn tâm sự với bạn, hãy mỉm cười với họ để cho họ thêm một chút niềm tin vào cuộc sống. Những người không thể cười là những người cần nụ cười hơn bao giờ hết.
(Sưu tầm)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét