LẼ SỐNG
(Đức Quan Âm Như Lai, Thánh Thất Tân Định, 15.7 Giáp Thìn (1964)
Quan Âm Như Lai. Nầy chư thiện tín ôi! Giữa giờ phút nầy, Bần Đạo rọi điển nhìn thấu tâm trạng mỗi người đều có một nguyện cầu. Nhưng đa số đều giống nhau một điểm là được Thiêng Liêng mách bảo thời sự vị lai hầu tìm phương lánh nạn. Còn một phần khác trong đó có việc gia tư, bịnh hoạn xin thuốc... Như vậy cũng đã làm cho không khí cùng điển nơi đàn trung một phần lớn bị chi phối. Bần Đạo ghi nơi đây bài học Đạo để giải đáp một phần lớn của sự nguyện cầu là: Lẽ sống.
THI
Sống sao cho đáng kiếp con người,
Sống ở hồng trần có mấy mươi;
Sống tạm loay hoay rồi bỏ xác,
Sống sao đời mến khỏi chê cười.
THI BÀI
Ta muốn nhắn cho đời tu tỉnh,
Ngặt vì đời bản tính đổi thay;
Vào chùa lạy Phật ăn chay,
Muốn cầu được phước độ ngay gia đình.
Cầu cho được chính mình giàu có,
Cầu cả nhà lớn nhỏ cùng nhau;
Bình an lợi lộc sang giàu,
Vẹn toàn đời trước, đời sau vững bền.
Cầu cho được tuổi tên rạng rỡ,
Cầu quyền cao sống ở trần gian;
Cầu xin Thất Tổ mười phang,
Cửu Huyền chín suối lần sang Thiên đường.
Cầu cho kiếp còn đương tại thế,
Nhiều lộc quyền oai vệ nhiều duyên;
Cầu sau thác xuống cửu tuyền,
Được nhờ ân điển thành Tiên Phật đàng.
Bần Đạo thấy cầu toàn ích kỷ,
Nhưng xét ra hữu lý lắm thay!
Vì cầu cho chính mình đây,
Phải đâu cho khắp ai ai đâu nào!
Nhưng xét lại mà đau lòng vậy,
Kiếp phù sanh có mấy mươi năm;
Sanh, lão, bệnh, tử khôn tầm,
Mà cứ lẽo đẽo quanh năm đón rình.
Khi bỏ xác, hồn linh rời thế,
Muôn việc đều phải để lại trần;
Đối cùng chỉ có bản thân,
Mà không giữ đặng ở trần bền lâu.
Kế nữa là ruộng trâu giàu có,
Đất cò bay thẳng ngõ đó đây;
Bạc vàng châu báu riêng tây,
Cửa nhà con vợ gia tài muôn kho.
Đành phải chịu nằm co bỏ cả,
Mặc cho đời ruồng sả tính toan;
Chỉ còn một nắm xương tàn,
Le the ngọn cỏ mồ hoang lấp vùi.
Hỏi dẫu sợ hên xui may rủi,
Để làm chi đó hỡi trần gian!
Sao không lo gởi nhà băng,
Gia tài âm chất hằng ngày điểm tô.
Nhà băng cõi hư vô quí báu,
Ngàn năm không trộm đạo vãng lai;
Để khi bỏ nhục thể nầy,
Của kia sẵn có xây xài muôn thu.
Lẽ sống phải cần tu âm chất,
Giúp cho người chẳng mất mảy may;
Còn lo ky cóp đêm ngày,
Bởi lòng ích kỷ mấy ai được bền.
Phút vô thường tuổi tên vùi lấp,
Mặc cho đời vùi dập ghét thương;
Vậy nên ở kiếp trần dương,
Mau toan tìm một con đường thoát thân.
Đó là phép tu đơn luyện kỷ,
Đó là tâm tánh ý luyện phanh;
Lọc lừa phân tách dữ lành,
Chọn điều nhân hậu mà hành luôn luôn.
Tâm thì muốn theo nguồn Đạo lý,
Nhưng bị vì tánh ý cản ngăn;
Tâm mong về chốn Thiên đàng,
Tâm viên ý mã cản ngăn đủ điều.
Phải làm chủ mà điều khiển nó,
Tâm năng giồi sáng tỏ quang minh;
Dẫu cho lục dục thất tình,
Cũng không lôi cuốn rập rình buông theo.
THI
Thiên cơ chớ hỏi việc dông dài,
Môn đệ đàn trung đó hỡi ai;
Tu luyện dày công bồi lập đức,
Khỏi lo vạn vật chuyển bên ngoài.
THI
Bên ngoài dẫu có lửa đao binh,
Những cảnh hành hung đến cực hình;
Tâm đạo năng giồi cho vững chắc,
Mây mờ vẫn có Đấng Thần linh.
THI
Thần linh phò trợ kẻ căn lành,
Dẫu dấn thân vào bãi chiến tranh;
Khỏi lũy, khỏi hầm cùng khỏi hố,
Ân lành tá trợ chẳng xa xăm.
THI
Xa xăm tâm nguyện ứng ra liền,
Cho kẻ tu hành hữu huệ duyên;
E chỉ tâm xà cùng khẩu Phật,
Làm sao hoạn họa khỏi theo liền.
THI
Chư thiện tín đàn hầu xao xuyến,
Tiếng rạc rào động điển khô khan;
Kìa kia Đức Lý vào đàn,
Tịnh thần tiếp điển Tây phang đây về.
Thăng