Thứ Sáu, 15 tháng 10, 2010

Khuyên Nữ Phái gắng công tu học



KHUYÊN NỮ PHÁI GẮNG CÔNG TU HỌC
(HƯ VÔ CHƠN NHỨT, TÝ THỜI 01-09- NĂM ĐẠO 33 (MẬU TUẤT)


THI
hoa đua nở khắp trần gian,
SƠN nhắm nhơn sanh lắm nhộn nhàn;
THÁNH  thể vì đời sa lạc nẻo,
MẪU từ trông đợi lụy sầu chan.
Giờ nay Tôn Sư lâm đàn chào mừng các con đồ đệ đàn trung. Hôm nay Tôn sư vì lòng thành kỉnh của các đồ đệ nên chi Tôn Sư lâm đàn để lời cùng các đồ đệ trên bước đường đạo đức.
Nầy các con đồ đệ ôi! Đã sanh trên cõi thế tàn, tiếng tai lắm sự mỉa mai, vì tình đời nữ giới quanh năm chỉ chăm vào hai chữ gia đình, trên bước đường dài của bao thế hệ roi truyền mà các đồ đệ phải chịu với sự vá áo túi cơm của cảnh gia đình, không đi ngoài phạm vi giải thoát.
Nầy các đồ đệ mỗi con! Khi xưa đồ đệ con cũng là trang Tiên cô Thánh thể, vui hưởng bồ đoàn bạn tiên cùng vui trên vườn thượng uyển, Mẹ già đã lắm lúc chung hợp với mỗi đồ đệ con truyện trò vui vẻ nhắc nhở từ câu.
Khi các con mộng tưởng cuộc thế quì tâu, Mẹ liền cho các con tùy theo sự tưởng vọng, khi đi Mẹ có lời căn dặn đừng mến thế chuộng danh mà gây nhiều tội lỗi, nào ngờ các con khi hạ phàm, các con quên lời chỉ dạy. Theo vật chất thúc câu, làm cho linh tánh các con trở thành trược địa, Mẹ già tựa cửa ngóng đợi con thơ, chơn run tóc điểm, mòn mỏi thân gầy, trông mãi các con vẫn biệt dạng, Mẹ già lụy thảm sầu thương, mới xin cùng Bàn Đào Tây Điện để nương bút loan cơ, hầu chỉ truyền cho các con hồi tỉnh.
Trải qua thời gian dĩ vãng, lời chỉ dạy của Tôn sư, chồng chất tợ núi cao, bút cùn nghiêng cạn mà xem lại các con chưa được bao nhiêu chìu theo chí hướng để rồi đây có thể trở về với Mẹ già, Mẹ già trằn trọc suốt năm canh, trông sao sao vắng, trông nguyệt nguyệt lờ mà các con mất dạng!
Giờ đây Mẹ đưa tay hiền có nâng đỡ các con lên khỏi hang sâu vực thẳm, tưởng đến Mẹ già đang bồi công lập quả, công phu luyện hồn chế phách.
Tôn sư miễn lễ tọa thiền định tâm lóng nghe.
Nầy các đồ đệ ôi! Đường đạo càng ngày càng cao, thì sự chọn lọc cũng lắm nhiều thử thách, để dò ý của mỗi con xem coi có cứng rắn chăng? Hay là các con đã quá ham chuộng mộng trần, đành bỏ Mẹ già nơi cảnh Tiên Bang đó mỗi con.
Tôn sư cũng biết các con còn mang lấy xác thịt, thì các con cũng phải ít nhiều sự lỗi lầm, hay làm không đúng theo lời Mẹ chỉ dạy, nhưng dù sao các con cũng phải cố gắng để tìm cho thấu rõ, hầu một ngày gần đây Mẹ con được trùng phùng tái ngộ. Hôm nay các con đồ đệ, trên bước đường Đạo nhiều sự thử thách, cũng như nhiều phần chọn lọc, các con phải cố gắng vượt qua vài giai đoạn, chừng ấy Tôn Sư sẽ chỉ dạy các con trong giây lát đã thành chánh quả, không còn trển trệ như lâu nay, hiểu chăng các con đồ đệ? Cần yếu các con phải tưởng nhớ Mẹ già trên hòa dưới thuận, chị trước em sau đi cho đúng nhịp nhàng theo cơ chuyển vận ấy là đồ đệ mỗi con biết vâng lời chỉ phán của Tôn sư đó a mỗi con.

BÀI
Nhìn các trẻ hai hàng giọt lệ,
Thương quá thương mến thế hạ trần;
Bao phen chồng chất xác  thân,
Luân hồi kiếp kiếp lắm lần tử sanh.
Bởi các con không đành Mẹ ngó,
Để cho con mắc rọ lưới tà;
Cho nên Đạo mở kỳ ba,
Mẹ liền hạ bút độ mà các con.
Các con ôi! Đời mòn bóng xế,
Có chi đâu mà kể trường tồn;
Thân sanh như óc mượn hồn,
Có gì con lại dại khôn trò đời.
Mẹ đã rải nơi nơi bông trổ,
Trắng xanh vàng vô số năm châu;
Khi còn bông hé nụ đầu,
Màu hoa rất đẹp có đâu sánh bằng.
Khi bông đã lóc lăn bụi đóng,
Xem nhạt màu như bóng ban mai;
Thương con Mẹ để vắn dài,
Dạy con lớn nhỏ dồi mài sửa đoan.
Đừng để cho hoa tàn úa nhụy,
Chịu luật trời tiết khí đổi thay;
Rã bèn từ khóm lá lay,
Chỉ còn thân cuốn đọa đày kiếp sanh.
Giữa thời kỳ đạo lành cứu thế,
Con sớm toan đừng để trễ giờ;
Bóng qua không có đợi chờ,
Chập chồng tuổi hạc tiếng nhơ còn đời.
Con hữu phước Thầy trời ban bố,
Thì con tua tìm chỗ nương thân;
Đạo mầu học tập lần lần,
Cho ra vẻ đẹp mười phân vẹn mười.
Giờ rảnh việc con ôi khâu vá,
Lúc rảnh tay tầm tả kệ kinh;
Suy đi xét lại quanh mình,
Trong giờ thiện ác phát sinh bao lần.
Con đừng tưởng tấm thân là trọng,
Mà không lo rào phóng tâm điền;
Để cho buộc trói khiên xiềng,
Quây quần một kiếp oan khiên vẫn còn.
Còn hơi hóp thì con bay nhảy,
Lúc hơi tàn con phải tay không;
Bóng vàng chợ đã cận đông,
Con mau kẻo trễ trưa hồng tan đi.
Chuyến đò cùng Diêu Trì Mẫu đợi,
Đợi cho con thẳng tới động đào;
Thuyền từ đợi mãi nao nao,
Các con đông thật đông sao quá chừng.
Thuyền cất bến nước tưng cuộn chảy,
Khi đến nơi xem lại các con;
Té ra thuyền chẳng đặng còn,
Mấy con sang bến mỏi mòn Mẹ đây.
Lời cân nhắc đêm gầy giấc mộng,
Con lóng tai lòng trống ghi lòng;
Dù cho đời có tiền đong,
Hay là vàng khối cũng không có gì.
Chỉ có chăng trong khi đắc quả,
Tội phước trừ con hả lòng vui;
Hễ con biết đạo mến mùi,
Biết lo mỗi phận tới lui dắt dìu.
Tình chị em bao nhiêu cho đủ,
Nghĩa chị em quến rũ càng hay;
Chớ đừng tâm lại nhạt phai,
Làm cho đường đạo đến ngày mạt nguyên.
Mà xem lại con hiền vắng dạng,
Nầy con ôi! Cố ráng nghe con;
Lời vàng con phải lo tròn,
Lo công quả lập mót bòn chữ tu.
Tu là con giả ngu giả điếc,
Sự ngoài đời đừng liếc mắt nhìn;
Giả khờ một mặt khắc in,
Như người chẳng tưởng nhục vinh là gì.
Nay con đã vào thi cửa đạo,
Thì con lo học thạo pháp thoàn;
Luyện đi đổi Quí Nhâm sang,
Linh quang xuất hiện rõ ràng đời nay.
Con chịu khổ đắng cay với Mẹ,
Mẹ đâu đành không hé huyền vi;
Huyền vi ban trẻ chung qui,
Đủ đầy công quả mới thì thưởng cho.
Lò tạo hóa đắn đo thế cuộc,
Phận các con như thuốc bị cay;
Kém phần lịch duyệt hơn trai,
Mang câu túi vá ngàn ngày lỡ sinh.
Kìa gương xưa Lưu Huỳnh Trang Tử,
Nọ Mạnh Quân còn giữ trọn niềm;
Tuy là ở thế luật nghiêm,
Nhưng mà tâm lại chế kềm đủ phương.
Nay con Mẹ phân tường mọi lẽ,
Tự các con san sẻ tầm tòi;
Hễ là muốn đặng kẻ soi,
Muôn đời ca tụng thì noi việc làm.
Đời có chi con ham con mến,
Mến với ham đi đến tội tình;
Người đời có mấy nhục vinh,
Bao nhiêu tiếng tặng bao nghìn cái chê!!!
Đêm vắng vẻ bên lề dế gáy,
Tiếng ro re canh mãi đêm dài;
Thương con còn mãi đắng cay,
Cũng như con bị Cao Đài rẻ khinh.
Sự khinh rẻ do tình các trẻ,
Hễ con yêu con xẻ làm ba;
Khi con chênh lệch bất hòa,
Con đành xẻ bảy khó mà Mẹ đây.
Giờ mòn mỏi đêm dài mây phủ,
Tiết mùa Thu còn rũ hoa đơm;
Con ôi kiên cố bảo tồn,
Chờ ngày Mẹ định nhu ôn con nhờ.
Phần các con thiên thơ đã định,
Cảnh Hư Vô tu chỉnh trong ngoài;
Tuy là các trẻ kém tài,
Thiếu phần văn hóa thiếu ngày liên giao.
Nhưng cố gắng dù sao cũng ráng,
Chị cùng em chớ choản với nhau;
Sớm khuya giữ lấy một màu,
Cho tròn chung thỉ trước sau đạo trời.

Giờ quá nhặt thúc Tôn Sư để lời dạy chung các đồ đệ mỗi con.

NGÂM
Canh chầy sương phủ bao giăng,
Gió thưa thổi đến oại oằn lá cây.
Lời vàng Mẹ để đàn đây,
Các con lớn nhỏ giờ nầy nghe chung.
Giã con nữ giới đàn trung,
Mẹ hồi sơn đảnh trong vòng lặng yên.
Thăng.

(Trích Thánh Giáo Chơn Đạo Quyển 3 của Giáo Hội Cao Đài Thống Nhứt.)