Thứ Bảy, 18 tháng 9, 2010

Câu chuyện về một giọt sương



CÂU CHUYỆN VỀ MỘT GIỌT SƯƠNG

Chẳng biết từ nơi đâu  sinh ra, tự nhiên một hôm giọt sương phát hiện nó đang tồn tại trên cõi đời này. Nó bừng mở mắt khi ông mặt trời  chiếu những tia nắng đấu tiên vào khóm hoa dại đang ấp ủ nó. Nó vươn mình, dụi mắt một cách lạ lẫm rồi nhìn xung quanh. Ngôi nhà mà nó đang ở là một bông hoa Cúc Quỳ vàng rực, xung quanh đấy vẫn còn nhiều bông hoa khác nhưng chỉ toàn những bông hoa dại bé tí xíu, hình như ngôi nhà nó ở là rộng nhất rồi đấy. Những ngôi nhà đầy màu sắc và hình dáng tọa lạc trên thảm cỏ rộng với rất nhiều cây cỏ, đối với  nó, dường như thảm cỏ kéo dài đến tận ngút ngàn phía chân trời. Tất cả thật to lớn, lạ lẫm và xinh đẹp biết bao.
Thế rồi ngày qua ngày, giọt sương cùng chúng bạn vui  đùa ca hát, chúng reo vang theo những cơn mưa, chạy đuổi, chơi trốn tìm với những tia nắng tinh nghịch và hòa cùng cỏ cây, côn trùng hát vang những bài hát ca ngợi cuộc sống, ca ngợi hạnh phúc mà chúng đang được hưởng.
Nhưng, giọt sương không chỉ muốn như vậy, nó còn muốn biết nhiều hơn nữa cơ, nó muốn đến nơi tận cùng của bãi cỏ, nó muốn xem ngoài nơi nó sống còn có những gì khác lạ và trí tò mò luôn thúc đẩy nó khám phá, tìm hiểu. Tất cả những vị khách ghé ngang khu vườn nơi nó ở đều được chào đón trong ngôi nhà đáng yêu của nó và những điều mà họ kể càng làm nó ngạc nhiên và say mê hơn. Nào là câu chuyện về những rừng cây âm u, rậm rạp của chú ve sầu, những dãy núi cao quanh năm tuyết phủ mà cô mây trắng thường bay ngang và quyến luyến không muốn rời, hay những đại dương xanh thẳm, những dòng sông, con suối luôn tìm về biển cả mà bác gió đã từng đi qua, rồi những thành phố với nhịp sống sôi động, những con người với trí tuệ không ngừng sáng tạo và phát triển… Tất cả thật quyến rũ và lạ lẫm biết bao. Giọt sương tự nhủ rằng một lúc nào đó có cơ hội, nhất định nó sẽ tìm đến những nơi mà các bạn nó đã đi qua.
Một lần, những cơn mưa dài kéo đến, mưa nhiều lắm, chẳng biết có bao nhiêu giọt nước như nó tích tụ về đây, nước chảy thành dòng, nước dâng khắp nơi… và giọt sương quyết định buông mình theo dòng nước ấy. Ban đầu nó rất lo lắng và sợ hãi, những hạt nước ở đây không trong veo như nó mà vẩn đục và mang màu đỏ quạch. Các bạn nước giải thích cho giọt sương hiểu rằng để mang phù sa về nuôi những vùng đất mà chúng sẽ đi qua nên chúng mới có màu như thế, rồi giọt sương cũng sẽ như chúng, thật nhanh thôi mà. Giọt sương chờ đợi, hồi hộp và rồi nó bắt đầu cảm nhận sự thay đổi đang diễn ra trong cơ thể nó, màu đỏ của phù sa từ từ thấm dần thay cho nét trong trẻo ban đầu. Sự thay đổi của cơ thể dường như vỡ òa trong nó một điều gì đó, một chút bồi hồi, tiêng tiếc, một chút xao xuyến xen lẫn tự hào khi cảm thấy dường như mình đang trở nên có ích hơn…

 

Và rồi giọt sương đã đi qua rất nhiều nơi và làm được nhiều việc lắm. Có lúc nó làm một viền mây trắng băng ngang bầu trời, chở cơn mưa nhỏ đến những cùng đang khô hạn. Có lúc, nó hòa mình vào đại dương mênh mông, theo dấu những con tàu tỏa đi muôn phương. Lại có đôi khi nó trở về chốn cũ, gieo mình trên những cánh hoa để nghỉ ngơi sau những hành trình dài thăm thẳm. Cũng có đôi khi nó cảm thấy chồn chân, mỏi gối, trở thành một giọt nước mắt lăn dài theo những xót xa…Tuy nhiên nó không hề nuối tiếc, nó cảm thấy ấm áp vì nó hiểu rằng, nó, giọt sương nhỏ bé đã sống và tiếp tục sẽ sống để góp phần nhỏ nhoi của mình làm đẹp cho đời.
Sưu tầm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét