Thứ Bảy, 18 tháng 9, 2010

Hũ bạc của ông già đốt than



Hũ bạc của ông già đốt than

Ngày xưa, ở một khu làng nọ có một gia đình chuyên sống bằng nghề đốt than. Công việc khó nhọc, ông lão và bà lão hàng ngày làm việc cật lực để nuôi bản thân và cậu con trai duy nhất trong gia đình. Tuổi đã về chiều, ông lão tích lũy được một hũ bạc, là của hồi môn của người con trai sau này. Ngặt nỗi, cậu con trai suốt ngày chỉ biết ăn chơi không giúp ích được gì cho cha mẹ, đây là điều mà ông lão hằng đêm suy nghĩ lo âu, bởi vì "ngồi ăn núi lở" hũ bạc rồi sẽ hết khi cậu con trai cứ mãi ăn chơi. Một ngày nọ, ông lão gọi cậu con trai lại và bảo: con nay đã lớn, cha mẹ già rồi sẽ chết, không thể nuôi con mãi. Con hãy tự ra ngoài, tìm việc mà làm, khi nào có được công việc, làm ra tiền hãy về gặp ta. Bà lão thương con, cứ sụt sùi, sợ con khổ cực, bà dúi vào tay câu con trai một số tiền.
Sau khi ra khỏi nhà cậu con trai cứ ung dung đi đến nơi này nơi khác để chơi. Khi trong tay còn một ít tiền thì quay về nhà gặp lại ông lão:
- Con đã ra ngoài tìm việc làm, làm được ít tiền về cho bố đây. Ông lão cầm số tiền lên xem và quăng xuống vũng nước cạnh nhà. Anh con trai thản nhiên vào nhà trong mà không đoái hoài gì đến số tiền trên. 




Ông lão càng giận, càng lo âu, một lần nữa ông lão gọi cậu con trai lại và bảo hãy đi tìm việc làm để nuôi sống bản thân. Lần này ông cấm tuyệt không cho bà lão cho tiền cậu con trai nữa. Ông chỉ cho cậu con trai một ít lộ phí.
Cậu con trai đi được mấy ngày thì số tiền lộ phí ít ỏi ông lão đưa cho đã cạn sạch. Anh ta không biết làm việc gì hết, đói quá buộc lòng phải ngửa tay xin ăn. Nhưng nhìn cậu con trai khỏe mạnh, không ai cho cậu thứ gì cả. Một buổi trưa, cậu đi ngang qua cánh đồng, thấy có hai người đang tát đìa, bên cạnh là một gói cơm thật ngon lành. Cậu con trai lại gần và xin một ít cơm để ăn. Người đang tát đìa ngẩn mặt lên và nói rằng: gói cơm kia là do chủ trả công cho hai chúng tôi để tát cạn cái đìa này, nếu anh muốn ăn thì hãy tát cùng chúng tôi. Không còn cách nào khác, cậu con trai cùng vào tát đìa, sau đó cùng ăn cơm với hai người nọ, từ bé đến giờ cậu con trai chưa bao giờ có bữa ăn ngon như vậy.
Sau ngày hôm đó cậu con trai quyết đi tìm việc để làm, cậu tìm vào một làng xin xay thóc thuê, xay một thúng thóc được trả công hai bát gạo, cậu chỉ dám ăn một bát. Càng làm cực khổ bao nhiêu thì cậu càng nghĩ đến công lao cha mẹ đã nuôi dạy cực nhọc, cậu mới có được như ngày hôm nay. Suốt ba tháng cậu dành dụm được chín mươi bát gạo, cậu mới bán đi để đổi lấy tiền.
Cậu con trai cầm số tiền làm được quay về nhà đưa cho ông lão, lúc bấy giờ là mùa đông, ông lão đang ngồi cạnh lò sưởi, tiện tay ông lão vứt mấy đồng bạc vào lửa. Không chút chần chừ, cậu con trai vội lao đến lò sưởi, dùng tay bới những hòn than nóng bỏng, nhặt mấy đồng bạc ông lão vừa ném vào. Ông lão ôm chầm lấy cậu con trai vừa khóc vừa nói rằng, bây giờ cha tin số tiền này do chính tay con làm ra, có làm lụng vất vả con người ta mới biết quý đồng tiền.
Lúc này, ông lão vui vẻ đào hũ bạc lên rồi giao lại cho cậu con trai và bảo rằng: Nếu con làm biếng, dù cha có cho con một trăm hũ bạc cũng không đủ. Hũ bạc tiêu không bao giờ hết chính là hai bàn tay của con. Hũ bạc này là thành quả lao động của cả cuộc đời cha mẹ, giờ đây cha mẹ đã an tâm giao lại cho con!



Sưu tầm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét