Thứ Hai, 6 tháng 9, 2010

Lời Đức Mẹ khuyên ăn chay và không sát sanh


Lắm phen rồi Mẹ khuyên chay lạt,
Gốc gì đâu sanh sát cấm ngăn?
Cũng tình liên lạc đồng bằng,
Thú cầm vẫn thể linh căn Thượng Hoàng.
Bởi chưng thú chẳng quang minh lắm,
Cần trau tria rửa tắm nhiều giờ;
Với con là lũ em thơ,
Nỡ nào nhìn nhỏ xác xơ thân hình?
Tuy chẳng nói thân hình giống tạc,
Cũng biết ăn, biết khát, biết đau;
Phơi da, lóc thịt làm sao?
Con ôi! Sao uống huyết đào đàn em?
Nhìn con thú sắp đem làm thịt,
Vây quanh mình đen nghịt những người;
Tay dao, tay búa, nói cười,
Thú kêu thảm thiết, nhìn người van lơn!
Xin ai chút lòng nhơn bác ái,
Thả tôi ra, tôi chạy thăm con;
Trẻ trông, trẻ sợ gầy mòn,
Ơn nầy ghi tạc, trả tròn ngày sau!
Mặc cho thú lệ trào buồn bã,
Những người kia nghiêng ngã reo hò;
Vô tình huơ búa vo vo,
Biết đâu lòng thú quá lo, quá sầu!
Khi mạnh khỏe kê đầu làm việc,
Giúp đỡ người chẳng biết kêu la;
Dầm sương, giãi nắng, phơi da,
Sống làm tôi mọi, thác già xẻ thây!
Rồng, cọp dữ nơi đây không sánh,
Người cầm dao giết đánh thú cầm;
Ăn ngon sướng miệng bao năm,
Hờn kia, oán nọ, ngàn năm còn hoài!
Thượng Đế sanh muôn loài vạn vật,
Chiết Chơn Thần ẩn cất bên trong;
Bởi nên những kẻ ác lòng,
Giết loài cầm thú, sân rồng tội căn!
Con nên hiểu mỗi lần giết thú,
Là con làm hại đủ Thượng Thiên,
Sát sanh, hại vật nên kiêng,
Ấy điều thứ nhứt dạy riêng năm lần!!!
Tự so sánh xác thân cái máy,
Mỗi ngày đi, vẫn chạy, vẫn xoay;
Hao lần mòn mỏi hư trầy,
Phải cần dầu mở chế đầy mới thông.
Muốn linh hồn “cõi không” siêu thoát,
Thì phải toan chay lạt mới mau;
Mỗi giờ luyện Đạo giồi trau,
Nhẹ nhàng xác khí, ra vào thông thương.

Trích Khuyến Nữ Hồi Tâm Kinh