
 
 
MƯỜI ĐIỀU KHUYẾN TU 
CỦA ĐỨC CHÍ  TÔN
(Trích Thánh Giáo Sưu Tập)
 
 Ðiều thứ nhứt: Thầy khuyên nên  nhớ, 
Lòng trung kiên  muôn thuở còn nêu;
Dầu ai  nặng nhẹ trăm điều, 
Quyết không  bỏ lý cao siêu của Thầỵ
Nhiều thử thách  vây quanh con đó,
 Nếu ngã lòng công khó tiêu tan;
 Việc chi dầu ở trần  gian,
 Là điều huyễn hoặc chớ mang nơi  lòng.
Ðiều thứ hai:  Thầy trông đệ tử, 
Tình bạn bè  phải giữ thủy chung;
 Luôn luôn tha thứ khoan dung, 
Nói năng nhỏ  nhẹ chớ dùng lời thô. 
Dìu dắt nhau  điểm tô công quả,
 Phải thật hành với cả chung quanh; 
Thiệt thòi  cam chịu đã đành,
 Vô vi phẩm vị Thầy dành cho con.
Ðiều thứ ba: Vẹn tròn hạnh đức,
 Tuy bán  buôn cực khổ tảo tần;
 Ðủ công nuôi nấng tấm thân, 
Ðừng ham những chuyện phi nhân gạt  lường.
Dầu tiền bạc  đầy rương tràn tủ,
 Cuộc trần nầy chưa đủ con ơi!
 Ác gian  cũng chỉ một đời,
 Thà nghèo trong sạch thảnh thơi linh  hồn.
 Ðiều thứ tư:  Pháp môn qui luật,
Lục,  thập trai cố sức trao dồi; 
Thịt thì xương  máu tanh hôi, 
Cỏ cây rau cải cũng rồi bữa  ăn. 
Ðức từ bi thường  hằng thể hiện, 
Không sát sanh lòng thiện ta còn;
 Lạt  chay tuy chẳng ngọt ngon, 
Còn hơn thú vị cơm chan máu  hồng.
Ðiều thứ năm:  Quyết không hờn giận,
 Ghét ganh chi cho bận lòng  mình; 
Con xem vạn quyển Thiên Kinh,
 Hiền nhân quân tử rộng  tình ví câu.
 Muôn việc  xảy bắt đầu phẫn nộ, 
Là nguyên nhân  thống khổ ly tan;
 Chơn truyền Pháp chánh Ðạo Vàng, 
Tập xong  chữ Nhẫn Niết Bàn không xa.
Ðiều thứ sáu: Thiết tha Thầy  dặn, 
Ngày hai thời lẳng  lặng công phu;
Việc chi dầu quá cần cù, 
Cũng nhơn  vài khắc tập Tu nguyện cầu.
Khi rảnh việc  đồng sâu chợ búa,
 Ðem sấm, kinh, thi... của Thầy ban; 
Học cho  thông thuộc đôi hàng,
 Ngâm nga trong lúc thanh nhàn bâng  khuâng. 
Ðiều thứ bảy:  Quyết tăng công quả, 
Ta cứu người  già cả ốm đau;
 Tùy duyên có thể giúp vào,
 Lâm cơn hoạn nạn khi nào cần  con.
 Phước đức đó vẫn còn muôn thuở,
 Tuy vô hình đừng ngỡ  rằng không,
Con ôi! trong cõi trần hồng, 
Mấy ai nghĩ  đến tấm lòng thanh cao.
Ðiều thứ tám:  lời nào Thầy dạy,
 Dầu khổ đau  chớ ngại công trình; 
Biết rằng con  phải hy sinh,
 Phật Tiên đâu nỡ quên tình hay sao?
 Ðừng chấp việc  núi cao rừng thẳm,
 Hãy dò đường muôn dặm xa trông; 
Nếu con thề  giữ trọn lòng,
 Ðương nhiên đắc Đạo thoát vòng tử  sanh.
Ðiều thứ chín: Ðạo hành cơ  bản, 
Giữ làm sao có bạn  không thù;
Từ đây con nhớ  rằng Tu,
 Hạ mình nhận lỗi mặc dù là không. 
Lời nói sao hòa  trong hiệp ngoại,
 Ðừng  hơn người nếu phải ép lòng;
 Không ham những chuyện mênh  mông, 
Trừ no đủ ấm ép lòng mà  chi.
Ðiều chót hết:  Mười ghi trăm nhớ, 
Phật + Pháp  + Tăng con chớ quên ơn; 
Gia đình nghĩa trọng nhiều  hơn, 
Tình thương xã hội  trong cơn thiết cần. 
Ơn Tổ Tiên dành phần con cháu,
 Do những  lời dạy bảo Thầy mong;
 Con ơi! Hãy khá ghi lòng,
 Bấy nhiêu  tâm huyết mấy dòng thi văn.