Lá Thư Từ Bên Kia Thế Giới 
(La revue spirite)
Nguyên Phong dịch
Bác  sĩ Elizabeth Kübler-Ross, người tiền phong trong lãnh vực nghiên cứu về hiện  tượng hồi sinh cho biết:
"Con  người sợ chết như con nít sợ ma, họ đã nhìn cái chết một cách sợ hãi, ghê tởm và  cố gắng phủ nhận nó vì nó làm gián đoạn sự liên tục của đời sống. Nhưng nếu họ  biết chấp nhận sự chết một cách bình thản, giản dị thì họ sẽ thấy chết là một sự  kiện tự nhiên cũng như lúc sinh ra vậy. Bất kỳ lúc nào chung quanh chúng ta,  sống và chết cũng luôn luôn tiếp diễn. Lá cây rụng để nhường chỗ cho những mầm  non xuất hiện, hết mùa đông lại có mùa xuân. Một hiện tượng tự nhiên và cần thiết như  thế không lẽ lại chẳng bao hàm một ý nghĩa thâm sâu nào đó? Phải chăng chính vì có sự chết mà sự sống  hiện hữu, có sự xây dựng thì cũng phải có sự hủy diệt, đâu có gì tồn tại vĩnh  viễn. Người ta không thể hiểu  được ý nghĩa đích thực của sự sống nếu họ không chịu chấp nhận sự chết, và đã  đến lúc người ta phải nghiên cứu cặn kẽ các sự kiện này chứ không thể chấp nhận  những lý thuyết mơ hồ nào đó được".
Sau  đây là tài liệu được trích lại từ cuốn La revue spirite:
Bác  sĩ Henri Desrives là một khoa học gia hoạt động, vui vẻ và yêu nghề. Như mọi nhà  trí thức khác, ông sống một cuộc đời rất thực tế và không buồn lưu ý đến những  điều mà khoa học chưa giải thích được. Ông không tin rằng có một linh hồn tồn tại  sau khi chết vì thể xác chỉ là sự kết hợp của các vật chất hữu cơ và trí thông  minh chẳng qua chỉ là sản phẩm của các tế bào thần kinh. Khi thể xác đã hư hoại  thì trí thông minh cũng không thể tồn tại. Một hôm khi bàn chuyện với các con về đề  tài đời sống sau khi chết, ông hứa sẽ liên lạc với các con nếu quả thật có một  đời sống bên kia cửa tử. Cậu con trai Piere Desrives, cũng là một y sĩ, đã nói:  "Nếu đã chết, làm sao cha có thể liên lạc với con được?" Bác sĩ Henri suy nghĩ  một lúc rồi trả lời: "Cha không  tin có một đời sống hay cõi giới nào ngoài đời sống này nhưng nếu sau khi chết  mà cha thấy được điều gì thì cha sẽ tìm đủ mọi cách để liên lạc với các  con". Vài năm sau, bác sĩ  Desrives từ trần, các con ông vì bận việc nên cũng không để ý gì đến buổi bàn  luận đó nữa.
Khoảng  hai năm sau, một nhóm nhân viên làm việc trong bệnh viện lập bàn cầu cơ chơi,  bất ngờ cơ bút đã viết: "Xin cho gọi bác sĩ Piere Desrives đến vì tôi là cha cậu  đó và tôi có mấy lời muốn nhắn nhủ với các con tôi". Được thông báo, bác sĩ  Piere không tin tưởng mấy nhưng nhớ lại lời dặn của cha, ông bèn gọi các em đến  tham dự buổi cơ bút này. Một  người cầm giữ đầu một sợi dây, đầu kia cột vào một cây bút chì và chỉ một lát  sau cây bút đã tự động chạy trên các trang giấy thành một bức thư như  sau:
Các  con thân mến,
Cha  rất hài lòng đã gặp đủ mặt các con nơi đây. Gần một năm nay, cha có ý trông đợi  để kể cho các con về những điều ở cõi bên này mà cha đã chứng kiến nhưng không  có cơ hội.
Như  các con đã biết, hôm đó sau khi ở bệnh viện về, cha thấy trong người mệt mõi lạ  thường, cha bèn lên giường nằm và dần dần lịm đi luôn, không hay biết gì nữa.  Một lúc sau cha thấy mình đang lơ lửng trong một bầu ánh sáng trong suốt như  thủy tinh. Thật khó có thể tả rõ cảm tưởng của cha khi đó, nhưng không hiểu sao  cha thấy trong mình dễ chịu, linh hoạt, thoải mái chứ không bị gò bó, ràng buộc  như trước. Các con biết cha bị phong thấp nên đi đứng khó khăn, vậy mà lúc đó  cha thấy mình có thể đi đứng, bay nhảy như hồi trai tráng. Cha có thể giơ tay  giơ chân một cách thoải mái, không đau đớn gì. Đang vẫy vùng trong biển ánh sáng  đó thì bất chợt cha nhìn thấy cái thân thể của cha đang nằm bất động trên  giường. Cha thấy rõ mẹ và các con đang quây quần chung quanh đó và phía trên  thân thể của cha có một hình thể lờ mờ trông như một lùm mây màu xám đang lơ  lửng. Cả gia đình đều đang xúc động và không hiểu sao cha cứ thấy trong mình  buồn bực, khó chịu. Cha lên  tiếng gọi nhưng không ai trả lời, cha bước đến nắm lấy tay mẹ con nhưng mẹ con  không hề hay biết và tự nhiên cha ý thức rằng mình đã chết. Cha bị xúc động mạnh, nhưng may thay lúc  đó mẹ con và các con đều lên tiếng cầu nguyện, tự nhiên cha thấy mình bình tĩnh  hẳn lại như được an ủi. Cái cảm  giác được đắm chìm trong những lời cầu nguyện này thật vô cùng thoải mái dễ chịu  không thể tả xiết.
Lớp  ánh sáng bao quanh cha tự nhiên trở nên sáng chói và cả một cuộc đời của cha từ  lúc thơ ấu đến khi trưởng thành bỗng hiện ra rõ rệt như trên màn  ảnh. Từ việc gần đến việc xa,  ngay cả những chi tiết nhỏ nhặt nhất cũng đều hiện ra rõ rệt trong tâm trí của  cha. Hơn bao giờ hết, cha ý thức tường tận các hành vi của mình, các điều tốt  lành, hữu ích mà cha đã làm cũng như các điều xấu xa, vô ích mà cha không tránh  được. Tự nhiên cha thấy  sung sướng về những điều thiện đã làm và hối tiếc về những điều mà đáng lẽ ra  cha không nên làm. Cả một cuốn  phim đời hiện ra một cách rõ rệt cho đến khi cha thấy mệt mỏi và thiếp đi như  người buồn ngủ.
Cha ở  trong tình trạng vật vờ, nửa ngủ nửa thức này một lúc khá lâu cho đến khi tỉnh  dậy thì thấy mình vẫn lơ lửng trong một bầu ánh sáng có màu sắc rất lạ không  giống như màu ánh sáng lần trước. Cha thấy mình có thể di chuyển một cách nhanh  chóng, có lẽ vì không còn xác thân nữa. Cha thấy cũng có những người đang di  chuyển gần đó nhưng mỗi lần muốn đến gần họ thì cha lại có cảm giác khó chịu làm  sao. Một lúc sau cha đi đến một nơi có đông người tụ họp. Những người này có  rung động dễ chịu nên cha có thể bước lại hỏi thăm họ một cách dễ dàng. Một  người cho biết tùy theo các rung động thích hợp mà cha có thể tiếp xúc được với  những người ở cõi bên này. Sở dĩ cha không thể tiếp xúc với một số người vì họ  có sự rung động khác với "tần số rung động" (frequency) của  cha.
Sự  giải thích có tính cách khoa học này làm cha tạm hài lòng. Người nọ cho biết  thêm rằng ở cõi bên này tần số rung động rất quan trọng, và tùy theo nó mà người  ta sẽ lựa chọn nơi chốn mà họ sống. Cũng như loài cá ở ngoài biển, có loài sống  gần mặt nước, có loài sống ở lưng chừng và có loài sống dưới đáy sâu tùy theo  sức ép của nước thì ở cõi bên này, tùy theo tần số rung động mà người ta có thể  tìm đến được các cảnh giới khác nhau. Sự kiện này làm cha cảm thấy vô cùng thích  thú vì như vậy quả có một cõi giới bên kia cửa tử và cõi này lại có nhiều cảnh  giới khác nhau nữa.
Khi  xưa cha không tin những quan niệm như thiên đàng hay địa ngục nhưng hiện nay cha  thấy quan niệm này có thể được giải thích một cách khoa học qua việc các tần số  rung động. Những tần số rung động này như thế nào? Tại sao cha lại có những tần  số rung động hợp với một số người?
Người  nọ giải thích rằng tùy theo tình cảm của con người mà họ có những sự rung động  khác nhau; người có tình thương cao cả khác với những người tính tình nhỏ mọn,  ích kỷ hay những người hung ác, không hề biết thương yêu. Đây là một điều lạ  lùng mà trước nay cha không hề nghĩ đến. Cha bèn đặt câu hỏi về khả năng trí  thức, phải chăng những khoa học gia như cha có những tần số rung động đặc biệt  nào đó, thì người nọ trả lời rằng, khả năng trí thức hoàn toàn không có một giá  trị nào ở cõi bên này cả. Điều này làm cho cha ít nhiều thất vọng. Người nọ cho biết rằng cái kiến thức chuyên  môn mà cha tưởng là to tát chẳng qua chỉ là những mảnh vụn của một kho tàng kiến  thức rất lớn mà bên này ai cũng có thể học hỏi được.
Người  nọ nhấn mạnh rằng, điều quan trọng là con người biết làm gì với những kiến thức  đó. Sử dụng nó để phục vụ hay  tiêu diệt nhân loại? Sử dụng nó vào mục đích vị tha hay ích kỷ? Sử dụng nó để  đem lại niềm vui hay để gây đau khổ cho người khác? Thấy cha có vẻ thất vọng, người này bèn  đưa cha đến một thư viện lớn, tại đây có lưu trữ hàng triệu cuốn sách mà cha có  thể tham cứu, học hỏi. Chưa bao giờ cha lại xúc động như vậy. Có những cuốn sách  rất cổ viết từ những thời đại xưa và có những cuốn sách ghi nhận những điều mà  từ trước tới nay cha chưa hề nghe nói đến. Sau một thời gian nghiên cứu, cha  thấy cái kiến thức mà mình vẫn hãnh diện thật ra chẳng đáng kể gì so với kho  tàng kiến thức nơi đây. Đến khi đó cha mới thấm thía điều người kia nói về khả  năng trí thức của con người và bắt đầu ý thức về tần số rung động của  mình.
Nơi  cha đang sống có rất đông người, đa số vẫn giữ nguyên tính nết cũ như khi còn  sống ở thế gian. Có người hiền từ vui vẻ, có người tinh nghịch ưa chọc phá người  khác, có người điềm đạm, có kẻ lại nóng nảy. Quang cảnh nơi đây không khác cõi  trần bao nhiêu; cũng có những dinh thự đồ sộ, to lớn; có những vườn hoa mỹ lệ  với đủ các loại hoa nhiều màu sắc; có những ngọn núi rất cao hay sông hồ rất  rộng. Lúc đầu cha ngạc nhiên khi thấy những cảnh vật này dường như luôn luôn  thay đổi, nhưng về sau cha mới biết cảnh đó hiện hữu là do sức mạnh tư tưởng của  những người sống tại đây. Điều này có thể giải thích giống như sự tưởng tượng ở  cõi trần. Các con có thể tưởng tượng ra nhà cửa dinh thự trong đầu óc mình,  nhưng ở cõi trần sức mạnh này rất yếu, chỉ hiện lên trong trí óc một lúc mà  thôi. Bên này vì có những rung động đặc biệt nào đó phù hợp với sự rung động của  tư tưởng làm gia tăng thêm sức mạnh khiến cho những hình ảnh này có thể được  thực hiện một cách rõ ràng, chính xác và lâu bền hơn.
Các  con đừng nghĩ rằng những người bên này chỉ suốt ngày rong chơi, tạo ra các hình  ảnh theo ý muốn của họ; mà thật ra tất cả đều bận rộn theo đuổi các công việc  riêng để chuẩn bị cho sự tái sinh. Vì mọi tư tưởng bên này đều tạo ra các hình  ảnh nên đây là môi trường rất thích hợp để người ta có thể kiểm soát, ý thức rõ  rệt hơn về tư tưởng của mình. Vì đời sống bên này không cần ăn uống, làm lụng  nên người ta có nhiều thời giờ theo đuổi những công việc hay sở thích riêng. Có  người mở trường dạy học, có kẻ theo đuổi các nghành chuyên môn như hội họa, âm  nhạc, kiến trúc, văn chương thơ phú v.v...
Tóm  lại, đây là môi trường để họ học hỏi, trau dồi các khả năng để chuẩn bị cho một  đời sống mai sau. Phần cha đang học hỏi trong một phòng thí nghiệm khoa học để  sau này có thể giúp ích cho nhân loại. Càng học hỏi, cha càng thấy cái kiến thức  khi xưa của cha không có gì đáng kể và nền y khoa mà hiện nay các con đang theo  đuổi thật ra không lấy gì làm tân tiến lắm nếu không nói rằng rất ấu trĩ so với  điều cha được biết nơi đây. Hiển nhiên khoa học phát triển tùy theo khả năng trí  thức của con người, mỗi thời đại lại có những sự phát triển hay tiến bộ khác  nhau nên những giá trị cũng vì thế mà thay đổi. Có những giá trị mà thời trước  là "khuôn vàng thước ngọc" thì đời sau lại bị coi là  "cổ hủ, lỗi  thời"; và như cha được biết thì những điều mà ngày nay đang được người đời coi  trọng, ít lâu nữa cũng sẽ bị đào thải. Tuy nhiên cái tình thương, cái ý tưởng  phụng sự mọi người, mọi sinh vật thì bất kỳ thời đại nào cũng không hề thay đổi,  và đó mới là căn bản quan trọng mà con người cần phải biết. Càng học hỏi cha  càng thấy chỉ có những gì có thể tồn tại được với thời gian mà không thay đổi  thì mới đáng được gọi là chân lý. Cha mong các con hãy suy ngẫm về vấn đề này,  xem đâu là những giá trị có tính cách trường tồn, bất biến để sống theo đó, thay  vì theo đuổi những giá trị chỉ có tính cách tạm bợ, hời hợt.
Cha  biết rằng mọi ý nghĩ, tư tưởng, hành động đều có những rung động riêng và được  lưu trữ lại trong ta như một cuốn sổ. Dĩ nhiên khi sống ở cõi trần, con người  quá bận rộn với sinh kế, những ưu phiền của kiếp nhân sinh, không ý thức gì đến  nó nên nó khép kín lại; nhưng khi bước qua cõi bên này thì nó từ từ mở ra như  những trang giấy phô bày rõ rệt trước mắt.
Nhờ vậy mà cha biết rõ rằng hạnh phúc  hay khổ đau cũng đều do chính ta tạo ra và lưu trữ trong mình. Cuốn sổ lưu trữ này là bằng chứng cụ thể  của những đời sống đã qua và chính nó kiểm soát tần số rung động của mỗi cá  nhân. Tùy theo sự rung động mà mỗi cá nhân thích hợp với những cảnh giới riêng  và sẽ sống tại đó khi bước qua cõi giới bên này. Do đó, muốn được thoải mái ở  cõi bên này, các con phải biết chuẩn bị. Cha mong các con hãy bắt tay vào việc  này ngay. Các con hãy ráng  làm những việc lành, từ bỏ những hành vi bất thiện. Khi làm bất cứ việc gì, các  con hãy suy gẫm xem hậu quả việc đó như thế nào, liệu nó có gây đau khổ hay tổn  thương cho ai không? Đừng quá bận rộn suy tính những điều hơn lẽ thiệt mà hãy  tập quên mình. Đời người rất ngắn, các con không có nhiều thời giờ  đâu.
Khi  còn sống, đã có lúc cha dạy các con phải biết đầu tư thương mại để dành tiền bạc  vào những trương mục tiết kiệm, những bất động sản, những chứng khoán... nhưng  bây giờ cha biết rằng mình đã lầm. Một khi qua đến bên đây, các con không thể  mang những thứ đó theo được. Danh vọng, địa vị, tài sản vất chất chỉ  là những thứ có tính cách tạm bợ, bèo bọt, đến hay đi như mây trôi, gió thổi,  trước có sau không. Chỉ có tình thương mới là hành trang duy nhất mà các con có  thể mang theo mình qua cõi giới bên này một cách thoải mái, không sợ hư hao mất  mát. Tình thương giống như đá nam châm, nó thu hút những người thương nhau thực  sự, để họ tiến lại gần nhau, kết hợp với nhau.
Nó là  một mãnh lực bất diệt, mạnh mẽ, trường tồn và chính nhờ lòng thương này mà người  ta có thể tìm gặp lại nhau trải qua không gian hay thời gian. Chắc hẳn các con  nghĩ rằng người cha nghiêm nghị đầy uy quyền khi trước đã trở nên mềm yếu chăng?  Này các con, chỉ khi nào buông xuôi tay bước qua thế giới bên này, các con mới  thực sự kinh nghiệm được trạng huống của mình, tốt hay xấu, hạnh phúc hay đau  khổ, thích hợp với cảnh giới thanh cao tốt lành hay những nơi chốn thấp thỏi xấu  xa. Hơn bao giờ hết, cha xác định rằng điều cha học hỏi nơi đây là một định luật  khoa học thật đơn giản mà cũng thật huyền diệu. Nó chính là cái nguyên lý trật  tự và điều hòa hằng hiện hữu trong vũ trụ. Sự lựa chọn để sống trong cảnh giới mỹ  lệ đẹp đẽ hay tăm tối u minh đều do những tần số rung động của mình mà ra cả và  chính mình phải chịu trách nhiệm về cuộc đời của mình hay lựa chọn những nơi mà  mình sẽ đến.
Khi  còn sống cha tin rằng chết là hết, con người chỉ là sự cấu tạo của các chất hữu  cơ hợp lại, nhưng hiện nay cha biết mình đã lầm. Cha không biết phân biệt phần xác thân và  phần tâm linh. Sự chết chỉ đến với phần thân xác trong khi phần tâm linh vẫn  hoạt động không ngừng. Nó đã hoạt động như thế từ thuở nào rồi và sẽ còn tiếp  tục mãi mãi. Hiển nhiên các  nhân của cha không phải là cái thể xác đã bị hủy hoại kia mà là phần tâm linh  vẫn tiếp tục hoạt động này, do đó cha mới cố gắng liên lạc với các con để hoàn  tất điều mà cha đã hứa với các con khi xưa. Cha nghiệm được rằng sự sống giống như một  giòng nước tuôn chảy không ngừng từ nơi này qua nơi khác, từ hình thức này qua  hình thức khác. Khi trôi chảy qua những môi trường khác nhau nó sẽ bị ảnh hưởng  những điều kiện khác nhau; và tùy theo sự học hỏi, kinh nghiệm mà nó ý thức được  bản chất thiêng liêng thực sực của nó. Cũng như sóng biển có đợt cao, đợt thấp  thì đời người cũng có những lúc thăng trầm, khi vinh quang tột đỉnh, lúc khốn  cùng tủi nhục, nhưng nếu biết nhìn lại toàn vẹn tiến trình của sự sống thì kiếp  người có khác chi những làn sóng nhấp nhô, lăng xăng trên mặt biển  đâu! Chỉ khi nào biết nhận thức về bản chất thật  sự của mình vốn là nước chứ không phải là sóng thì các con sẽ ý thức được tính  cách trường cửu của sự sống. Từ đó các con sẽ có một quan niệm rõ rệt rằng chết  chỉ là một diễn tiến tất nhiên, một sự kiện cần thiết có tính cách giai đoạn chứ  không phải một cái gì ghê gớm như người ta thường sợ hãi.
Điều cần thiết không phải là trốn tránh  sự chết hay ghê tởm nó, nhưng là sự chuẩn bị cho một sự kiện tất nhiên phải đến  một cách thoải mái, ung dung vì nếu khi còn sống các con đã đem hết khả năng và  phương tiện của mình để giúp đời, để yêu thương mọi loài thì lúc lâm chung, các  con chẳng có gì phải luyến tiếc hay hổ thẹn với lương tâm cả. Trước khi từ biệt các con, cha muốn nói  thêm rằng hiện nay cha đang sống một cách thoải mái, vui vẻ và an lạc chứ không  hề khổ sở.
CẢNH GIỚI BÊN KIA CỬA TỬ  (UNKNOWN PARAMETER  VALUE)
(Do người chết hồi sinh kể lại)
LTS:  Hiện nay, luân hồi tái sinh là một đề tài nóng bỏng ở xã hội phương Tây nói  chung và Mỹ nói riêng. Chương trình "60 minutes" ngày 30.10 cách đây vài năm có  đề cập đến vấn đề luân hồi tái sinh và báo cáo hiện có đến 78% người Mỹ (vào  khoảng 195.000.000) tin có kiếp trước kiếp sau. Raymond Moody, giáo sư triết  học, bác sĩ y khoa, là một nhà nghiên cứu người Mỹ tiền phong về vấn đề luân hồi  tái sinh, nói rằng, sự hiểu biết về hiện tượng có đời sống khác sau đời sống này  (life after life) đã được giấu nhẹm rất kỹ cho đến bây giờ. Nếu ai muốn tìm hiểu  xem người Mỹ nghĩ thế nào về luân hồi chỉ việc vào thăm Google, gõ chữ "book on  reincarnation" thì sẽ thấy một con số khổng lồ, hơn 2.000.000 tài liệu gồm sách  và các bài luận giải về nhân quả và luân hồi... 
Nguyên Ngọc  biên soạn.
Cách  đây 31 năm, khi cho in cuốn sách đầu tiên "Life After Life" sau nhiều năm tiếp  xúc với những bệnh nhân chết đi sống lại, bác sĩ Moody nói, ông chỉ ghi lại  trung thực những câu chuyện này mà không cố ý chứng minh là có một đời sống khác  sau khi chết. Ông cũng nói thêm rằng, hiện nay chưa có ai có thể đưa ra một bằng  chứng cụ thể để chứng minh có 1 cảnh giới bên kia cửa tử, nhưng người ta cũng  không thể phủ nhận kinh nghiệm của hơn 8 triệu người lớn ở Mỹ và mấy triệu trẻ  con nữa, những người sống lại sau cái chết lâm sàng đã kể những gì họ thấy được  sau khi rời khỏi xác thân vật lý.
Bác  sĩ Moodu kể, lần đầu tiên ông được nghe tả về cảnh giới bên kia cửa tử do người  chết hồi dương kể lại (kinh nghiệm cận tử) là khi ông còn là một sinh viên y  khoa triết học ở đại học Virginia . Một giáo sư dạy môn tâm thần học kể lại cho  sinh viên nghe chính ông đã "chết" đi rồi sống lại 2 lần, cách nhau 10 phút. Ông  kể lại những chuyện ly kỳ ông được chứng kiến trong thời gian ông "chết". Thoạt  nghe thì anh sinh viên Moody cũng lấy làm lạ nhưng không có ý kiến gì. Anh chỉ  giữ cái băng thu âm câu chuyện này để làm tài liệu thôi.
Mấy  năm sau, ông Moody bây giờ là giáo sư triết ở 1 trường đại học ở Bắc Carolina.  Trong 1 buổi giảng dạy về thuyết bất tử (Phaedo) của Plato, nhà hiền triết nổi  tiếng của Hy Lạp thời cổ đại, một sinh viên xin gặp riêng để hỏi thêm về vấn đề  sống chết, vì bà của chàng ta đã "chết" trên bàn mổ, sau đó hồi sinh và kể những  câu chuyện bà đã chứng kiến rất hấp dẫn. Giáo sư Moody yêu cầu anh sinh viên này  kể lại từng chi tiết và ông rất đỗi ngạc nhiên khi thấy những chuyện xảy ra cho  bà già này gần giống với những mẩu chuyện ông được nghe từ thầy của ông mấy năm  về trước.
Từ  đó, ông cố ý thu thập tài liệu về hiện tượng chết đi sống lại. Ông cũng đưa vấn  đề này vào trong các bài giảng của ông, nhưng không đề cập gì đến 2 trường hợp  ông được nghe. Ông nghĩ rằng, nếu có nhiều người chết đi sống lại thì thế nào  sinh viên cũng sẽ nói ra trong các giờ triết.
Quả  vậy, trong mỗi một lớp học chừng 30 sinh viên, khi nào cũng có một anh xin gặp  riêng sau giờ học để kể cho ông nghe một câu chuyện chết đi sống lại. Có điều lạ  là, những mẩu chuyện này có nhiều tình tiết giống nhau, tuy người có kinh nghiệm  chết đi sống lại gồm nhiều thành phần khác nhau, khác về tôn giáo, về học vấn,  và địa vị xã hội. 
Khi  Moody theo học y khoa năm 1972 thì ông đã có một hồ sơ dầy cộm về những trường  hợp chết đi sống lại. Ông bắt đầu nói đến công cuộc nghiên cứu của ông với những  người ông gặp ở trường y. Sau đó, theo lời yêu cầu của một người bạn, ông nhận  lời thuyết trình về hiện tượng chết đi sống lại tại 1 Hiệp Hội Y Sĩ và nhiều hội  đoàn khác. Và sau mỗi buổi thuyết trình, thế nào cũng có người đứng lên kể lại  kinh nghiệm chết đi sống lại của chính mình. Dần dà ai cũng biết tiếng ông, nên  nhiều bác sĩ đã giới thiệu những bệnh nhân họ cứu sống được mà có những kinh  nghiệm lạ lùng trong thời gian họ "chết".
Sau  khi vài tờ báo đăng tải tin tức về công cuộc nghiên cứu của ông thì nhiều người  tự động gửi những mẩu chuyện tương tự xảy ra với họ. Ông quyết định chỉ chú ý  đến trường hợp những người do bác sĩ chứng thực là đã chết lâm sàng (tim ngừng  đập, thần kinh não ngưng hoạt động) rồi được cứu sống lại, và trường hợp những  người bị tai nạn, hồn lìa khỏi xác ngay nhưng sau đó lại hoàn hồn, đã kể những  sự việc họ chứng kiến. 
Trong  mấy trăm câu chuyện chết đi sống lại mà tác giả trực tiếp được nghe, Moody nhận  thấy, tuy kinh nghiệm của mỗi người có điểm khác nhau nhưng tựu trung thì có thể  nói có chừng 15 điểm mà ông thấy người ta hay nhắc nhở:
1.  Ngôn ngữ bất đồng:
Người  nào cũng tỏ vẻ bực bội rằng, ngôn ngữ ở cõi trần không thể diễn tả đúng những sự  việc xảy ra ở cõi giới bên kia. Một người trong số đó nói: "Tôi biết, thế giới  mà tôi được thấy là một thế giới có hơn 3 chiều, nên không thể nào diễn tả được  hết những điều tôi muốn nói với thứ ngôn ngữ 3 chiều của chúng  ta".
2.  Nghe tin mình đã chết:
Nhiều  người kể rằng, họ được nghe chính bác sĩ hay những người ở bên cạnh nói rằng họ  đã chết. Bà Martin kể: "Tôi vào bệnh viện nhưng họ không tìm ra bệnh. Bác sĩ  James đưa tôi sang phòng X quang để chụp ảnh gan tìm bệnh. Vì tôi bị dị ứng với  nhiều thứ thuốc nên họ thử trên cánh tay tôi trước. Thấy tôi không có phản ứng  gì, họ liền tiêm cho tôi thứ thuốc ấy. Nhưng lần này tôi bị phát dị ứng liền và  chết ngay sau đó. Tôi thấy bác sĩ ở phòng X quang vừa chích thuốc cho tôi, bước  đến nhấc máy điện thoại. Tôi nghe rõ ông quay từng con số và giọng nói của ông:  "Thưa bác sĩ James, tôi đã giết bệnh nhân của ông. Bà Martin chết  rồi".
Nhưng  tôi biết tôi không chết. Tôi cố cử động, cố tìm cách nói cho họ biết là tôi chưa  chết nhưng tôi không thể làm gì được. Rồi thấy họ làm thủ tục cấp cứu. Tôi nghe  họ nói cần bao nhiêu "cc" thuốc chích cho tôi, nhưng tôi không có cảm giác gì  khi mũi kim chích vào da. Tôi cũng không có cảm giác gì khi họ chạm vào  người".
3. Tâm  an bình và tịch tịnh:
Số  đông kể rằng, họ tận hưởng được một cảm giác rất an lạc, thật khoan khoái khi  mới thoát ra khỏi cái xác của mình. Một người bị bất tỉnh ngay sau khi bị thương  nặng ở đầu kể rằng, khi mới bị chấn thương thì anh cảm thấy đau nhói, nhưng chỉ  một thoáng thôi, rồi sau đó anh có cảm tưởng như mình đang bềnh bồng trôi trong  1 phòng tối. Mặc dù hôm ấy trời lạnh lắm mà anh cảm thấy rất ấm áp trong khoảng  không gian âm u này. Anh thấy tâm thần mình bình an thoải mái lạ lùng và anh  chợt nghĩ "chắc là mình đã chết rồi".
Một  bà vật vã, đau đớn và ngất đi sau một cơn đau tim. Khi được cứu tỉnh bà kể: "Tôi  bắt đầu thấy sung sướng lạ, mọi lo âu buồn phiền biến mất, chỉ còn lại một cảm  giác bình an, thoải mái, thanh tịnh. Tôi không còn cảm thấy đau đớn  nữa".
4. Âm  thanh:
Nhiều  âm thanh lạ được tả lại, hoặc khi sắp chết hoặc khi vừa tắt  thở.
Một  người đàn ông "chết" trong vòng 20 phút trên bàn mổ kể lại, rằng ông đã nghe một  tiếng kêu ù ù rất khó chịu. Tiếng kêu như phát ra từ trong đầu mình chứ không  phải từ bên ngoài.
Một  người đàn bà kể, khi vừa ngất đi thì bà nghe một tiếng rì rì lớn và bà cảm thấy  đang chơi vơi bay lộn lòng vòng trong không gian. Bà còn nghe một thứ tiếng khác  cũng khó chịu lắm, như tiếng động lạch cạch, tiếng va chạm hay tiếng rống mà  cũng như tiếng gió hú.
Những  người khác thì nghe một âm thanh dễ chịu như âm nhạc, như trường hợp một bệnh  nhân "chết" trên đường đi đến bệnh viện, khi được cứu tỉnh lại ông kể: Ông đã  nghe 1 âm thanh như âm ba của nhiều cái chuông nhỏ từ đằng xa theo gió vọng lại,  làm ông nghĩ đến mấy cái chuông gió của Nhật, và ông chỉ nghe 1 âm thanh này  thôi.
5.  Đường hầm tối:
Ngay  vừa khi nghe tiếng động thì người ta cảm thấy như bị hút mạnh vào một khoảng  không gian tối. Người thì nói giống như một hang động; người thì bảo sâu hút như  một cái giếng; người khác thì mô tả như một khoảng không, một đường hầm, một ống  xoắn, một cái chuồng, thung lũng, ống cống, hoặc khoảng không của một hình vật  thể hình trụ. Tuy được diễn tả khác nhau nhưng điều này cho thấy, người nào cũng  trải qua kinh nghiệm này.
Một  bệnh nhân kể: Khi tim anh ngừng đập vì bị dị ứng với thuốc mê thì anh thấy mình  như bay qua một khoảng không tối tăm như một đường hầm, với tốc độ cực nhanh như  một con tàu đang lao đầu bay xuống ở 1 công trường giải trí.
6.  Giây phút bước ra khỏi xác:
Tuy  ai cũng biết rằng, cái "Ta" gồm 2 phần: thân và thức, nhưng ít ai hiểu biết được  phần Thức vì cho rằng, có thân xác vật lý thì trí óc mới hoạt động được, không  thể nào có 1 đời sống nào khác ngoài đời sống với tấm thân vật lý này. Cho nên,  trong quá trình chết đi sống lại, ai cũng bị ngạc nhiên quá mức khi họ được ngắm  nghía thân xác bất động của họ. 
Thực  khó tưởng tượng được tâm trạng của những người này, khi họ thấy mình đứng đây mà  sao lại còn có thân hình mình nằm bất động ở đằng kia! Khi hồn vừa lìa khỏi xác, họ chưa ý thức  được mình đã chết nên ngẩn ngơ không hiểu được hiện tượng này.  
Nhiều  người muốn nhập vào xác mình lại nhưng không biết làm sao. Có người rất hoảng sợ  nhưng cũng có người không sợ hãi. 
Một  bệnh nhân nói: "Bệnh tôi trở nặng, bác sĩ buộc phải vào nhà thương. Sáng hôm ấy  tôi thấy một lớp như sương mù bao phủ quanh tôi và cùng lúc ấy tôi thấy mình  bước ra khỏi xác. Tôi thấy mình bềnh bồng bay lên phía trên và nhìn xuống cái  xác mình nằm ở giường. Tôi không thấy sợ hãi chút nào, chỉ thấy một cảm giác  bình yên trong một khung cảnh êm ả thanh bình. Và tôi nghĩ, có lẽ tôi đang đi về  cõi chết. Tôi tự nhủ, rằng nếu tôi không nhập trở lại được vào cái xác kia thì  tôi chết thật rồi, và như vậy cũng không sao". 
Nhiều  người nói rằng sau giây phút hoang mang lúc đầu, dần dà họ thấy giác quan mới  của thể hồn bén nhạy hơn. Họ có thể nhìn thật xa, nghe thật rõ, đọc được ý nghĩ  của người khác, và chỉ cần nghĩ đến chỗ nào họ muốn đi thì đã thấy mình ở đó  rồi. Nhưng vì họ không trao đổi gì được với những người xung quanh nên họ thấy  cô đơn buồn tủi.
7. Gặp  những thể hồn khác:
Nhiều  người kể lại, họ chỉ cảm thấy cô đơn trong chốc lát thôi, sau đó họ được gặp gỡ  và chuyện trò với những người thân, bạn bè quá cố.
Một  người phụ nữ kể lại cuộc vượt cạn khó khăn, bà bị mất máu rất nhiều trong khi  sinh. Lúc đó bà nghe bác sĩ nói là bà không sống được nhưng bà thấy mình vẫn  tỉnh táo và ngay khi ấy bà thấy nhiều người vây quanh bà nhưng chỉ thấy mặt  thôi. Họ đông người lắm, lơ lửng ở trên trần nhà. Bà nhận ra đó là những người  thân và quen đã qua đời, bà thấy bà ngoại của mình và một cô bé bạn học hồi nhỏ  cùng nhiều người bà con quen biết khác. Ai cũng có vẻ tươi cười như chào đón bà  ở xa về. 
Một  người khác kể rằng sau khi người bạn thân tên Bob chết vài tuần thì ông cũng  suýt chết. Ông thấy mình bước ra khỏi thể xác vật chất và có cảm tưởng như Bob  đang đứng cạnh mình. Ông biết đó là Bob nhưng lại trông không giống như hồi còn  sống. Tuy nhìn thấy Bob, nhưng không phải nhìn bằng mắt vì chính ông cũng không  có mắt! Nhưng lúc ấy ông không nghĩ đến điều này là lạ vì ông không cần có mắt  mà vẫn thấy. Ông hỏi Bob: "Bây giờ tôi phải đi đâu, chuyện gì đang xảy ra? Có  phải tôi chết rồi không? Nhưng Bob không nói gì cả. Suốt mấy ngày tôi ở bệnh  viện, Bob luôn ở bên cạnh tôi nhưng vẫn không trả lời những câu hỏi của tôi cho  đến ngày bác sĩ tuyên bố là tôi đã thoát chết thì Bob bỏ đi".
8. Đối  diện với người ánh sáng:
Tuy  tình tiết về kinh nghiệm "chết" của mọi người khác nhau nhưng ai cũng nói đến  cuộc gặp gỡ một vị thân toàn ánh sáng. Đây có lẽ một chi tiết lạ lùng nhất đã  làm thay đổi cuộc đời của những người chết đi sống lại. Lúc đầu, vị này hiện ra  trong thứ ánh sáng lờ mờ, rồi ánh sáng trở nên rõ dần và sau cùng thì hiện toàn  thân trong một thứ ánh sáng rực rỡ. Có điều lạ là, tuy rực rỡ nhưng không làm  chói mắt. Tuy vị này hiện ra như một tòa ánh sáng mà ai cũng hiểu đây là một  người với đầy đủ cá tính nhân phẩm của một cá nhân. Vị này đã ban phát cho họ một tình thương  yêu không thể dùng lời nói mà diễn tả được và ai cũng quyến luyến muốn kề cận vị  này. Có một điều lý thú là hầu hết mọi người đều tả dung mạo, phong cách của  người ánh sáng này giống nhau nhưng khi được hỏi người ấy là ai thì mỗi người  nói một cách khác, tùy theo niềm tin tôn giáo của họ.
9.  Nhìn lui quãng đời mình:
"Người ánh sáng" nhắc nhở người chết tự  kiểm thảo đời mình, và cho người chết xem lại quãng đời của mình rõ ràng như  được chiếu trên màn ảnh lớn, từ lúc còn nhỏ ở với cha mẹ, lớn lên đi học, đỗ  đạt, công danh sự nghiệp... đều hiện lên rất rõ. "Người ánh sáng" nhắc nhở rằng, ở trên  đời không có gì quan trọng ngoài tình thương. Một người kể rằng, khi ông được xem quãng  đời niên thiếu của ông với cô em gái, người mà ông rất thương yêu; "người ánh  sáng" cho ông xem những lúc ông hành động một cách ích kỷ hay tỏ lòng trìu mến  săn sóc em mình. "Người ánh sáng" nhấn mạnh đến việc nên giúp đỡ người khác.  Dường như vị này rất chú tâm đến sự học hỏi, cứ nhắc nhở ông phải lo trau dồi sự  hiểu biết của mình và nói rằng, sau khi thật sự giã từ thế gian để sang cõi này  ông cũng vẫn phải tiếp tục học hỏi, vì đó là một qui trình không gián  đoạn.
10.  Ranh giới giữa hai cõi:
Nhiều  người nhớ rằng, họ đi dần đến một chỗ giống như một bờ ranh, một bờ sông, một  cánh cửa, một vùng sương mù màu xám, một hàng rào, hay chỉ như một đường vẽ dưới  đất. Một người bệnh tim kể: "Sau khi lìa khỏi xác, tôi thấy mình đang đi trên  một cánh đồng thật đẹp, toàn một màu lục, nhưng khác hẳn màu lục của thế gian và  chung quanh tôi tràn ngập một thứ ánh sáng kỳ diệu. Xa xa đằng trước là một cái  hàng rào, tôi vội rảo bước sang về phía đó thì thấy một người phía bên kia đang  tiến về hàng rào như để gặp tôi, nhưng bỗng nhiên tôi có cảm tưởng bị kéo thụt  lùi, và người phía bên kia thì ngoảnh lưng lại đi về hướng xa hàng  rào".
11.  Trở lại cõi trần:
Dĩ  nhiên, tất cả những người có kinh nghiệm chết này đều sống lại. Và điều đáng nói  là tất cả đều đổi khác sau khi nhìn thấy thế giới bên kia. Phần đông nói rằng,  khi vừa tắt thở, họ tiếc nuối thân vật lý lắm, và cố tìm cách trở lại. Nhưng dần  dà khi thấy nhiều điều mới lạ ở cảnh giới bên kia thì họ không muốn trở về nữa,  nhất là những người đã được gặp gỡ "người ánh sáng" và được vị này ban cho một  thứ tình thương bao la vô điều kiện. Nhưng có người thì muốn trở về để tiếp nối  một công việc đang dở dang, hay vì các con đang còn nhỏ. Có người nghĩ rằng vì  người thân của họ níu kéo, cầu nguyện nên họ không "đi" được như câu chuyện sau  đây:
"Tôi  săn sóc một người cô già. Cô bệnh lần này khá lâu. Đã mấy lần cô tắt thở, nhưng  lại được cứu sống, có lẽ vì mọi người trong gia đình ai cũng thương cô và cầu  nguyện cho cô bình an. Một hôm cô nhìn tôi và bảo: "Joan, cô đã thấy cõi giới  bên kia đẹp lắm. Cô muốn ở lại bên đó nhưng con và mọi người cứ cầu nguyện cố  giữ cô lại bên này nên cô không đi được. Thôi, con nói mọi người đừng cầu nguyện  cho cô nữa". Và chúng tôi ngưng cầu nguyện thì cô mất một cách bình yên sau đó". 
Phần  đông nói rằng, họ không nhớ đã "trở về" như thế nào. Họ nói, họ chỉ thấy buồn  ngủ, rồi mê đi và khi tỉnh dậy thì thấy mình nằm trên giường bệnh như trước khi  được sang thế giới bên kia. Nhưng cũng có người nhớ rõ chi tiết khi được trở về.  Một người kể, khi hồn vừa lìa khỏi xác, ông thấy mình bị cuốn đi nhanh qua con  đường hầm tối. Khi sắp sửa ra khỏi đường hầm thì ông nghe ai gọi giật tên mình ở  phía sau, và bất thần ông bị lôi tuột trở lại. Một ông khác kể là, hồn ông bay  lên trần nhà nhìn xuống thấy bác sĩ, y tá đang cuống quýt cứu chữa. Khi bàn sốc  đặt vào ngực, toàn thân ông giật nẩy lên và đúng lúc đó ông bị rớt xuống thẳng  đứng như một tảng đá và chui tuột vào thân thể trên giường. Một người khác thì  thấy hồn thoát ra từ đỉnh đầu, như được tả trong cuốn "Tử Thư Tây  Tạng".
12. Kể  lại kinh nghiệm "chết":
Những  người đã trải qua kinh nghiệm này nhớ rất rõ là, họ đã ngạc nhiên sửng sốt khi  chứng kiến những sự việc đang xảy ra cho họ. Họ bảo chúng đã thật sự xảy ra chứ  không phải do trí tưởng tượng hay ảo giác. Tuy thế, nhiều người không dám kể  hoặc chỉ kể cho một vài người thân mà thôi, vì họ biết ở xã hội này không ai tin  những chuyện như thế, và còn cho là họ bị bệnh tâm thần. Một cậu bé kể cho mẹ  nghe, nhưng vì em còn nhỏ nên bà mẹ không để ý đến những lời em kể, từ đó em  không kể cho ai nghe nữa. Người thì cố kể cho mục sư của mình nghe nhưng bị vị  này phê bình là mình bị ảo giác. Một cô học trò trung học muốn kể cho bạn nghe  kinh nghiệm lạ lùng của mình nhưng bị cho là tâm thần nên đành nín lặng. Vì vậy,  ai cũng cứ tưởng chuyện này chỉ xảy ra cho một mình mình thôi. Khi bác sĩ Moody  nói với họ rằng, có nhiều người đã có kinh nghiệm tương tự thì họ có vẻ mừng, vì  thấy không phải mình "điên", không phải chỉ một mình mình thấy những chuyện lạ  lùng của cõi giới bên kia.
13.  Thay đổi tâm tư:
Như đã  trình bày trên, những người trải qua kinh nghiệm này thường thường không muốn kể  với ai, nhưng họ cảm thấy những gì họ kinh nghiệm đã để lại một dấu ấn sâu xa  trong đời họ, đã mở rộng tầm mắt của họ, đã thay đổi hẳn lối nhìn của họ về cuộc  đời.
Một ông tâm sự: "Kể từ ngày ấy, tôi thường tự hỏi, tôi đã  làm gì với cuộc đời của tôi, và khoảng đời còn lại này tôi sẽ phải sống như thế  nào. Ngày trước muốn gì là tôi làm liền, không suy nghĩ đắn đo. Nay thì tôi thận  trọng lắm. Trước khi hành động tôi thường tự hỏi lòng mình xem việc này có đáng  làm hay không hay chỉ có lợi cho bản thân thôi? Nó có ý nghĩa gì, có ích lợi gì  cho đời sống tâm linh không? Tôi không phê phán người khác, không thành kiến,  không tranh cãi. Và tôi thấy hình như mình hiểu rõ mọi sự việc chung quanh một  cách đúng đắn hơn, dễ dàng hơn". 
Nói  chung, những người chết hồi sinh đều thấy đời mình có một mục đích rõ ràng hơn,  tâm tư thoải mái hơn, đầu óc rộng rãi cởi mở hơn, tình thương yêu nhiều hơn, và  nhấn mạnh đến đời sống tâm linh, cũng như một đời sống khác sau khi chết. Họ như  sực tỉnh khi thấy xưa nay mình chỉ "mãi sống", và lúc nào tâm tư cũng lo lắng,  mưu cầu, sắp đặt cho ngày mai, hay luyến tiếc quá khứ mà quên sống với giây phút  hiện tại. Họ khám phá rằng, đời sống tinh thần thật sự quí báu hơn đời sống vật  chất nhiều; rằng thân xác vật lý chỉ là nơi tạm trú cho phần tâm linh.  Và họ đều nói đến bài học từ  "người ánh sáng": Ở trên  đời, tiền tài, danh vọng hay bằng cấp cao cũng không đáng gì, chỉ có tình  thương, ý tưởng phụng sự người khác mới đáng kể.
Thông  điệp thứ hai từ "người ánh sáng" là: Mọi người nên trau dồi trí tuệ và tình  thương, vì sống và chết là một quá trình được tiếp nối không ngừng.  
Một  anh chàng trẻ tuổi đang học làm tu sĩ Tin Lành kể, trước kia anh nghĩ chỉ có  những người theo giáo phái của anh mới được cứu rỗi, còn ngoài ra tất cả đều là  tà đạo và sẽ phải xuống hỏa ngục hết. Sau khi gặp "người ánh sáng" thì anh thay  đổi hoàn toàn. Anh thấy vị này hiền hòa, nhân từ chứ không như niềm tin về sự  trừng phạt những người không tin mình như Thánh Kinh miêu tả. Vị này không hề  hỏi han gì về giáo phái của anh đang theo mà chỉ hỏi anh có biết yêu thương  người khác không. 
14.  Quan niệm mới về cái chết:
Sau  khi được thấy cảnh giới đẹp đẽ bên kia, không còn ai sợ chết nữa. Nói như thế  không phải là họ chán sống và muốn đi tìm cái chết. Trái lại, họ thấy quý đời  sống hơn và hiểu rằng đời sống này là một môi trường tốt cho họ học hỏi. Họ cho  rằng, vì còn nhiều việc cần phải làm nên họ mới "bị" trả về và làm cho xong, để  sau này được ra đi 1 cách nhẹ nhàng. 
Một  người kể: "Kinh nghiệm này đã thay đổi hẳn cả cuộc đời của tôi mặc dù chuyện này  đã xảy ra lúc tôi mới 10 tuổi. Từ đấy tôi tin tưởng hoàn toàn rằng, có một đời  khác sau đời sống này và tôi không hề sợ chết. Tôi thường tự cười thầm mỗi khi  nghe có người cho rằng chết là hết". 
Có  người thì ví cái chết như là một sự di chuyển từ một nơi này sang một nơi khác,  hay từ một con người vật chất sang một thể tâm linh cao hơn. Có một bà, sau khi  thấy có nhiều người thân đến chào, có cảm tưởng như mình được đón tiếp về nhà  sau một thời gian đi chơi xa. Người khác thì nói rằng, dùng từ "chết" để tả lại  cảnh tượng này là không đúng, vì đây giống như một sự thay đổi chỗ ở. Một người  khác nữa thì ví thân thể mình như là nhà tù, và khi chết thì được thoát ra khỏi  cái ngục tù đó! 
15.  Chứng cớ cụ thể:
Dĩ  nhiên, có nhiều người đặt câu hỏi, những chuyện do người chết hồi sinh kể lại có  thể tin được không, có chứng cớ gì không? Câu trả lời là có.
Thứ  nhất, các bác sĩ thấy các bệnh nhân đã tắt thở, tim đã ngừng đập, nên họ mới  dùng phương pháp cấp cứu, vậy mà sau khi hồi sinh, bệnh nhân đã dùng danh từ y  khoa kể lại đầy đủ chi tiết những gì xảy ra trong khi họ nằm bất động trên  giường! 
Một  cô gái sau khi lìa khỏi xác đã đi qua phòng bên cạnh và thấy chị mình đang ngồi  khóc và kêu thầm: "Kathy, đừng chết, em ơi đừng chết". Sau khi hồi tỉnh, cô kể  lại chi tiết này và chị cô không hiểu sao cô lại biết rõ như  vậy.
Một  nạn nhân kể lại đầy đủ tình tiết về những người chung quanh, họ đã nói những gì,  ăn mặc ra sao.v.v...
Một  bà kể, khi hồn lơ lửng trên trần nhà, bà thấy một chùm chìa khóa trên một nóc  tủ. Chùm chìa khóa này của một bác sĩ, trong lúc vội vàng đã vứt lên đó đã mấy  ngày trước và quên bẵng đi... 
Đó là  toàn bộ những câu chuyện được bác sĩ Raymond Moody viết lại. Những ai muốn tìm  hiểu chi tiết về cảnh giới bên kia cửa tử có thể tìm đọc tài liệu nghiên cứu của  nhiều tác giả người Mỹ. Chỉ cần vào Google và ghi "the life beyond" thì sẽ thấy  vô số tài liệu. 
Khi  đọc cuốn "Tử Thư Tây Tạng" (Tibetan Book of The Death), tôi thấy có nhiều điểm  tương đồng với cảnh giới được diễn tả trong cuốn "Life After Life" của bác sĩ  Raymond Moody. Có một điều lạ là, những người chết đi sống lại đều nói đến một  luồng ánh sáng, hay 1 người sáng, mà họ cho là thiên thần, tùy vào lòng tin tôn  giáo của họ. Và cuốn Tử Thư Tây  Tạng thì nói rất rõ đó là Đức Phật Tỳ Lô Giá Na ngự trong biển sáng. 
Người ánh sáng được diễn tả trong cuốn  sách của bác sĩ Moody không nói mình là ai. Vị này dường như thương mến tất cả  mọi người và dạy mọi người rằng làm người phải biết thương thân mình và thương  người khác; rằng hành trang mà người chết có thể mang theo chỉ là tình thương  thôi, một thứ tình thương vô vị kỷ. Tôi thấy những lời dạy này cũng quen thuộc  như những lời dạy của Đức Phật. 
 Lần cập nhật cuối (ngày 07, tháng 11, năm  2008) 
“Learn from yesterday, live for today, hope for  tomorrow”.
Nguồn: HocTu  Group

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét