Giới khẩu kinh
Ngọc Linh Thánh Tịnh, Tý thời 20 tháng 6 năm Kỷ Hợi (25 - 7 - 1959)
Vân Hương Thánh Mẫu, mừng chư môn sanh nam nữ.
Giới Khẩu Kinh
THI BÀI:
Người dương thế thường hay lầm lỗi,
Biết vì đâu nên nỗi sai ngoa;
Cũng vì cái miệng nói ra,
Những lời bất chánh mới gia tội tình.
Khuyến nhơn thế vật khinh khinh thị,
Hãy dặn lòng trước nghĩ sau phân;
Cổ lai quân tử hiền nhân,
Dặt dè lời nói như bưng miệng bình.
Nhứt ngôn xuất phi vinh tắc nhục, [1]
Nói sao cho kẻ phục người vì;
Miệng mà lắm tiếng thị phi,
Ăn càn [2] nói bướng khổ thì về sau.
Dễ nói ra lấy vào rất khó,
Chớ tưởng rằng không có làm sao;
Hai bên vai vác [3] chép vào,
Huyên thuyên cái miệng dạ nào nghĩ cho.
Muốn nấu cơm phải vo sạch gạo,
Mà sao lời bất hảo không chừa;
Hãy noi gương những người xưa,
Mỗi khi muốn nói lọc lừa từ câu.
Trên Bắc Đẩu Nam Tào soi xét,
Cái miệng mà thót mét chi đây;
Nhiều lời tai nạn còn dài,
Nghe lời Ta dạy để rày nghe theo.
Bao nhiêu kẻ tiếng tiêu miệng ớt,
Ngọt như đường muốn sớt của cho;
Nhưng mà lòng quá đắn đo,
Khuyên chư môn đệ giữ cho được lời.
Hãy nghe kỹ Ta thời dạy bảo,
Để trở nên người đạo mai chiều;
Một là chớ có lắm điều,
Hai đừng xảo ngữ ra chiều đẩy đưa.
Ba thấy kẻ đi trưa về tối,
Chớ bày điều nên mối thị phi;
Rồi ra tiếng bấc tiếng chì,
Đã dơ cái miệng ích gì cho ta.
Bốn khi đến Phật Tòa lễ bái,
Giữ tâm tâm van vái Phật Trời;
Chớ hề lắm tiếng nhiều lời,
Phước chưa được hưởng tội thời thấy ngay.
Năm Ta dạy những ngày còn bé,
Ăn nói cho có lễ có nghi;
Trên thời cha mẹ kỉnh vì,
Mẹ cha có hỏi con thì sẽ thưa.
Sáu là dạy khi đưa khi đón,
Mẹ cha chồng săn đón nhỏ to;
Chớ hề khi bán khi mua,
Khi nhiều khi ít, càn đùa khi khinh.
Bảy, là dạy nghe kinh tụng niệm,
Giữ tấc lòng đốn tiệm siêng cần;
Khuyên đừng miệng đọc lăng nhăng,
Rồi ra câu được câu chăng ích gì.
Tám, là dạy khi đi với bạn,
Lời thiệt hơn phải ráng nghe nhau;
Chớ hề nói trước nói sau,
Giữ lời chánh trực ai hầu dám khinh.
Chín là dạy giữ mình làm trước,
Ở làm sao cho được như lời;
Chớ hề nhạo báng chê cười,
Mười phần ở được trọn mười như kinh.
Mười, là dạy chớ bình phẩm bạn,
Muốn nói ra lóng gạn từ câu;
Ai mà giữ đúng đuôi đầu,
Thì người ấy được theo hầu Phật Tiên.
Bút Thần giáng trước đàn tiên,
Gọi là "Giới Khẩu" một thiên truyền đời.
NGÂM:
Giã từ Ta thượng thiên đài,
Tịnh lòng tiếp lịnh Như Lai lâm đàn.
Người dương thế thường hay lầm lỗi,
Biết vì đâu nên nỗi sai ngoa;
Cũng vì cái miệng nói ra,
Những lời bất chánh mới gia tội tình.
Khuyến nhơn thế vật khinh khinh thị,
Hãy dặn lòng trước nghĩ sau phân;
Cổ lai quân tử hiền nhân,
Dặt dè lời nói như bưng miệng bình.
Nhứt ngôn xuất phi vinh tắc nhục, [1]
Nói sao cho kẻ phục người vì;
Miệng mà lắm tiếng thị phi,
Ăn càn [2] nói bướng khổ thì về sau.
Dễ nói ra lấy vào rất khó,
Chớ tưởng rằng không có làm sao;
Hai bên vai vác [3] chép vào,
Huyên thuyên cái miệng dạ nào nghĩ cho.
Muốn nấu cơm phải vo sạch gạo,
Mà sao lời bất hảo không chừa;
Hãy noi gương những người xưa,
Mỗi khi muốn nói lọc lừa từ câu.
Trên Bắc Đẩu Nam Tào soi xét,
Cái miệng mà thót mét chi đây;
Nhiều lời tai nạn còn dài,
Nghe lời Ta dạy để rày nghe theo.
Bao nhiêu kẻ tiếng tiêu miệng ớt,
Ngọt như đường muốn sớt của cho;
Nhưng mà lòng quá đắn đo,
Khuyên chư môn đệ giữ cho được lời.
Hãy nghe kỹ Ta thời dạy bảo,
Để trở nên người đạo mai chiều;
Một là chớ có lắm điều,
Hai đừng xảo ngữ ra chiều đẩy đưa.
Ba thấy kẻ đi trưa về tối,
Chớ bày điều nên mối thị phi;
Rồi ra tiếng bấc tiếng chì,
Đã dơ cái miệng ích gì cho ta.
Bốn khi đến Phật Tòa lễ bái,
Giữ tâm tâm van vái Phật Trời;
Chớ hề lắm tiếng nhiều lời,
Phước chưa được hưởng tội thời thấy ngay.
Năm Ta dạy những ngày còn bé,
Ăn nói cho có lễ có nghi;
Trên thời cha mẹ kỉnh vì,
Mẹ cha có hỏi con thì sẽ thưa.
Sáu là dạy khi đưa khi đón,
Mẹ cha chồng săn đón nhỏ to;
Chớ hề khi bán khi mua,
Khi nhiều khi ít, càn đùa khi khinh.
Bảy, là dạy nghe kinh tụng niệm,
Giữ tấc lòng đốn tiệm siêng cần;
Khuyên đừng miệng đọc lăng nhăng,
Rồi ra câu được câu chăng ích gì.
Tám, là dạy khi đi với bạn,
Lời thiệt hơn phải ráng nghe nhau;
Chớ hề nói trước nói sau,
Giữ lời chánh trực ai hầu dám khinh.
Chín là dạy giữ mình làm trước,
Ở làm sao cho được như lời;
Chớ hề nhạo báng chê cười,
Mười phần ở được trọn mười như kinh.
Mười, là dạy chớ bình phẩm bạn,
Muốn nói ra lóng gạn từ câu;
Ai mà giữ đúng đuôi đầu,
Thì người ấy được theo hầu Phật Tiên.
Bút Thần giáng trước đàn tiên,
Gọi là "Giới Khẩu" một thiên truyền đời.
NGÂM:
Giã từ Ta thượng thiên đài,
Tịnh lòng tiếp lịnh Như Lai lâm đàn.
-----------------------------------------------------------------------
2. Ăn nói càn quấy.
Trích: Minh Thiện Chơn Kinh